Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 153




Phía Tây thành phố Massas.

Đỗ Duy đậu xe trên một con đường hẻo lánh.

Nơi đây là một con đường cao tốc vắng vẻ, trên mặt đất có những vết nứt lớn, dày đặc như mạng nhện.

Hắn nhặt ba lô từ ghế lái phụ, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Hắn nhìn xung quanh.

Đoạn đường cao tốc vắng vẻ này là do hắn cố ý lựa chọn, cách thành phố khoảng mười km, gần như không có người qua lại.

Lúc này đã 1 giờ chiều.

Không khí oi bức, đưa mắt nhìn về phía trước, khung cảnh của thành phố Massas càng thêm mờ ảo. Những đám mây lớn trên bầu trời, dường như đang trút xuống một màn sương dày đặc, cảm giác kỳ dị khó tả.

"Đã đến lúc vào thành."

Đỗ Duy theo thói quen kiểm tra những thứ trên người: nước thánh, bột xương, dao nhọn, lá bài Joker, mặt nạ, zippo, ô đen, và súng lục để đối phó với con người. Sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì, hắn xách túi và quay về phía Thành phố Massas.

...

1 tiếng sau.

Đỗ Duy đến thành phố Massas.

Trước mặt là một hàng dây thép gai gỉ sét vô tận, kéo dài về phía trước. Nhưng có một số vị trí đã rách nát, chỉ cần một lực nhỏ là có thể xé, và phá hủy chúng.

"Chắc không phải do giáo hội bố trí."

Khi Đỗ Duy đưa ra phán đoán, hắn cầm chiếc ô đen chui qua một cái lỗ thép gai lớn, và đi vào.

Vị trí hiện tại của hắn không phải ở thành phố, mà là ở ngoại ô.

Tuy Massas đã hoàn toàn hoang phế trong thế kỷ này, nó không lớn bằng New York nhưng chắc chắn không hề nhỏ.

Còn về thành viên của Giáo Hội Twilight, qua cảm ứng, chúng đang ở thành phố Massas, phương hướng là đông nam.

Đỗ Duy ngẩng đầu, nhìn lên thành phố.

Âm u và ức chế, ánh đèn mờ ảo, cả thành phố như không cùng một không gian với thế giới bên ngoài. Dường như chỉ cần vào thành, sẽ hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Và trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy có thể quan sát.

Cả thành phố toát lên cảm giác quỷ dị, u ám khó tả, khi gió thổi qua có thể nghe thấy một vài âm thanh thì thầm nức nở đứt quãng vọng lại bên tai.

Tuy nhiên, hắn không cảm thấy ác ý ...

"Nơi này thật kỳ quái..."

Đỗ Duy bước vào thành phố, thầm nghĩ.

Lúc trước khi ở trong Ngôi nhà kinh dị, cảm giác cũng gần giống như bây giờ, cũng âm u lạ thường, nhưng không có ác ý.

Chỉ là sau khi tiến vào, tất cả ác linh gặp phải ở trong đó còn kinh hãi hơn ác linh ở bên ngoài.

Đối mặt với người lạ, những ác linh trong Ngôi nhà kinh dị đương nhiên mang theo sự thù hận và ác độc.

Nói cách khác, nếu có những ác linh trong Thành phố Massas, nó sẽ tương tự như những ác linh trong Ngôi nhà Kinh dị.

Vô cùng nguy hiểm……

Mặc dù diện tích của 2 nơi này không giống nhau, nhưng chúng có những điểm tương đồng nhất định.

Nếu không phải vì Giáo Hội Twilight, để có được giải pháp cho tai họa ngầm của ác linh hóa. Đỗ Duy sẽ không đi xa đến mức, tới cái nơi được gọi là Thành phố Massas này.

Nhưng chính vì những lý do này mà hắn chỉ đành không màng nguy hiểm, đích thân tới nơi này.

Uống thuốc độc để giải khát, không có lối thoát.

...

Lúc này, ở bên đường Thành phố Massas, một nhóm Người Đuổi Quỷ mặc đồng phục linh phục, đang tìm đường rút lui ra bên ngoài.

Người đứng đầu là một giám mục tuổi gần năm mươi, tóc bạc phơ, trên mặt có nhiều nếp nhăn, đôi mắt trũng sâu đầy sắc sảo.

Nhưng bây giờ, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, lộ rỏ vẻ mệt mỏi, và phờ phạc từ trong tim.

Xung quanh rất tối tăm.

Vị giám mục này cầm một cây nến trên tay, cây nến được cố định trên đế bằng vàng, có tay cầm. Trên đó có khắc họa tiết những thiên thần, và vương miện gai, mang phong cách giáo hội mạnh mẽ.

Ngọn nến màu trắng, ngọn lửa màu đỏ, tương tự như zippo của Đỗ Duy.

Chỉ có điều ngọn nến này đã cháy được một nửa.

Phía sau giám mục có rất nhiều Người Đuổi Quỷ, trong đó có khoảng 20 người cả nam lẫn nữ.

Họ đã từng bị tấn công trước đó, và dù đã dùng rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn bất lực khi đối mặt với những ác linh.

Ngày càng có ít người hơn, và họ buộc phải nỗ lực tìm cách rời khỏi thành phố.

Đột ngột.

Ở cuối đám đông, một Người Đuổi Quỷ trung niên với chiếc máy ảnh kiểu cũ, vội vàng đi tới trước với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy vậy, giám mục vẫy tay với ông ta, bảo ông ta đi qua.

Người Đuổi Quỷ trung niên nhìn những người bạn của mình, sau đó nghiêng người, lấy tay che miệng, và nói nhỏ: “Giám mục Thompson, thứ mới nhất bám theo sau chúng ta, lại theo tới rồi, và máy ảnh gần như vô tác dụng trước nó."

Giám mục có tên là Thompson không đổi sắc, trầm giọng nói: "Máy ảnh của cậu không chụp được nó sao?"

James lúng túng nói: "Thật ra đã chụp được, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Vừa rồi em thấy nó xuất hiện trở lại, và đổi một cơ thể khác, dường như thoát khỏi ảnh hưởng của máy ảnh."

Nghe đến đây, vẻ mặt của Giám mục Thompson vẫn không thay đổi, là trụ cột của đội, dù lo lắng hay thậm chí sợ hãi, ông ta cũng không thể để lộ bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt.

Nếu không, đội này chắc chắn sẽ gặp vấn đề, nhất là khi nhiều người mất tích một cách kỳ lạ, và chỉ còn lại những người này.

Thành phố không người sống Massas đáng sợ hơn họ tưởng, sau khi trả giá bằng mạng sống của nhiều Người Đuổi Quỷ trẻ tuổi, kết quả là Hunter đã đến nơi, và tuyên bố rời khỏi ngay lập tức.

Đến tận lúc này, họ vẫn chưa tiếp xúc với những điều thật sự đáng sợ trong Massas.

Bởi vì thứ đó ở dưới mặt đất.

Nói một cách chính xác, nó nằm bên dưới thành phố đã bị đào rỗng.

Trên đường đi, tất cả những gì họ tiếp xúc là một vài ác linh kinh khủng.

Thấy ông ta im lặng, James nhắc nhở: “Thưa Giám mục Thompson, em phải làm sao bây giờ?

Thompson hoàn hồn và khẽ lắc đầu: "Tôi sẽ đưa cho cậu khẩu súng kíp. Hãy chặn hậu ở phía sau. Nếu nó làm bất cứ điều gì, hãy bắn ngay lập tức. Chỉ một phát súng thôi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.”

James cảm thấy căng thẳng, khẩu súng kíp của vị giám mục rất nổi tiếng trong giáo hội. Nó là sản phẩm của thế kỷ trước. Chủ cũ là một nhà quý tộc, nhưng ác linh bên trong không biết chuyện vì lý do gì, không cách nào huỷ diệt được nó.

Đồng thời, ác linh trong súng kíp dường như đã rơi vào hôn mê.

Mỗi khi bắn một phát đạn, nó sẽ thức giấc và tạo ra một vài ảnh hưởng nhất định cho người sử dụng.

Càng sử dụng lâu, càng có thể nhìn thấy ác linh.

Sau khi đến điểm cực hạn, một ác linh vô cùng tàn ác sẽ xuất hiện trước mặt, người sử dụng sẽ không kiềm chế được mà nhét họng súng vào miệng rồi bóp cò.

James hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị gật đầu, im lặng không nói.

Hắn biết nếu không phải Giám mục đang cầm nến soi đường, người dùng súng kíp nhất định không phải là mình.

Đây là trách nhiệm và sự tin tưởng.

Thompson không chút do dự, lấy ra từ trong bao súng ở thắt lưng ra một khẩu súng kíp cổ xưa. Thân súng rất cũ, chỉ có vài hoa văn tơ vàng ở bên ngoài, đủ thể hiện sự sang trọng, đắt giá trước đây của nó.

"Hãy nhớ rằng, chỉ có thể bắn một phát. Tôi sẽ không cho cậu thêm đạn và que nhét thuốc súng. Xin Chúa phù hộ cho cậu."

James cầm lấy khẩu súng kíp, và nghiêm nghị nói: "Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta thoát ra an toàn."

Nói xong quay đầu đi về phía sau đoàn người.

Những Người Đuổi Quỷ khác nhìn về phía James, vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp.

Một vài người tinh anh trong số họ muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy khẩu súng kíp, lại im lặng.

Khi họ tìm cách thoát đi, rất nhiều ác linh đã tấn công họ, nước thánh và các vật dụng trừ linh mang theo đều đã cạn kiệt, gần như bất lực.

Lúc này, một Người Đuổi Quỷ nữ bước lên, chính là Homill.

Vừa bước ra, cô đã đi theo sau James.

"Chú James, cháu sẽ ở lại với chú."

James không từ chối, ra hiệu im lặng.

Sau khi rời New York, 2 người đến thành phố Massas, nhưng Harry phải nằm ở bệnh viện của giáo hội vì bị thương, hành động bất tiện.

Khi cả 2 đi đến phía sau của đội, họ nhìn thấy nữ ác linh bị quấn đầy băng.

Nó trông giống như một cô gái trẻ, nhưng cơ thể của nó được nhét trong đống băng vải đen thui, và thối rữa.

Tay nó đang ôm xác của một cô gái khác, trông như một cặp chị em.

Nếu Đỗ Duy ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, ác linh này chính là một trong số hơn chục ác linh lần trước bị hắn ép đuổi xuống xe buýt.

Ác linh nữ nhìn James và Homill, máy móc đi theo, trong khi 2 người James chặn hậu cả đội, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Có lẽ là bởi vì súng kíp, nữ ác linh này chưa tấn công bọn họ, tuy rằng ác ý rất rõ ràng, nhưng giờ vẫn có thể coi là khá an toàn.

Tuy nhiên, sự cảnh giác của James không hề giảm bớt, ngược lại càng gia tăng.

Bởi vì ông luôn có một cảm giác ác linh này khác với ác linh ở thành phố Massas.

Ác linh trong thành phố Massas về cơ bản cố định ở một vị trí, sau khi ra ngoài về cơ bản sẽ không bị chúng tấn công nữa.

Nhưng ác linh này đã đi theo đội của bọn họ suốt cả quãng đường, cứ như thể nó đến từ nơi khác.

Không đúng...