Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 283: Bảo tàng rất lớn (2)




- Hẳn là ngay tại phụ cận, ta ở trên không cũng không có nhìn thấy có người bay đi.
Tứ Sí Ma ưng tại tầng trời thấp bên trong xoay quanh nói.
- Lão Ngưu, những người kia vừa đã tới, xem bộ dáng một mực theo dõi chúng ta.
Tứ Sí Ma ưng chứng kiến phía trước những người kia lần nữa đã tới nhìn Thanh Bối Ma Ngưu nói.
- Ta đã nói nhân loại không có mấy người tốt, cũng đều là giảo hoạt như thế.
Thanh Bối Ma Ngưu nhìn giữa không trung nói.
- Sưu sưu.
Một hồi tiếng xé gió vang lên, lập tức Quách Thiểu Ba cùng mọi người đi tới trước mặt sáu con thất giai Ma thú.
- Vị ngưu huynh này, các ngươi tìm được hai người kia sao?
Quách Thiểu Ba nhìn trên mặt đất, sau đó có chút đánh giá một chút địa hình chung quanh, lập tức nhìn Thanh Bối Ma Ngưu nói.
- Không có, bọn hắn ở chỗ này biến mất.
Thanh Bối Ma Ngưu quay lại, nếu không có những người này thực lực rất mạnh, Thanh Bối Ma Ngưu đã sớm động thủ rồi.
- Thật không.
Quách Thiểu Ba cẩn thận quan sát khu vực phụ cận, hai người kia hơn phân nửa là ẩn thân ở chỗ này.
- Ai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quách Thiểu Ba sắc mặt nhanh chóng biến đổi, lập tức toàn thân một mảnh cường hãn Đấu khí ngưng tụ ra một mảnh sáng màu vàng hướng về phía bên trái trên một cây đại thụ đánh ra.
"Thịch" một tiếng vang thật lớn, cây đại thụ rất lớn bẻ gẫy, phụ cận chung quanh mấy chục thước có một hố sâu rất lớn.
- Môn chủ, là thế nào.
Đại trưởng lão nhìn Quách Thiểu Ba hỏi.
- Tại trong hạp cốc, đuổi theo.
Quách Thiểu Ba thần sắc trầm xuống, đột nhiên phi thân rơi xuống thung lũng hẹp, hắn loáng thoáng cảm giác được vừa mới có một khí tức ngay tại phụ cận, sau đó tại nơi này biến mất không thấy, đúng là hai người ẩn giấu ở trong hạp cốc rồi.
- Hãy lục soát cẩn thận cho ta.
Quách Thiểu Ba nói với người bên cạnh, nếu giấu ở trong cốc là nhất định có thể tìm ra được.
- Người này thực lực rất mạnh, dĩ nhiên là bị phát hiện.
Nhạc Thành thu hồi thần thức mở hai mắt ra, lúc này có chút ít phiền toái.
- Thì thế nào, bọn chúng phát hiện ra chúng ta sao.
Doanh Thi vội la lên:
- Nếu không thì chúng ta đem những bảo vật này trả cho hắn là được.
- Ngươi cho rằng trả cho bọn họ thì chúng ta sẽ không việc gì sao.
Nhạc Thành trừng mắt nhìn Doanh Thi, nhưng trong lòng thì đã có dự định.
- Môn chủ, toàn bộ đã đi tìm, nhưng vẫn chưa có tìm được bất kỳ manh mối nào.
Một lát sau đại trưởng lão nhìn Quách Thiểu Ba nói, tất cả mọi người đều đã cẩn thận tìm một lần, cũng không có thấy bất kỳ manh mối nào.
- Không có khả năng, bọn chúng ở ngay chỗ này, làm sao không thấy đây.
Quách Thiểu Ba chăm chú nhìn trong hạp cốc, hắn cũng là cẩn thận tìm tòi qua, có vẻ cũng không có phát hiện cái gì khác nhau, không khỏi nghi hoặc.
- La huynh đệ, không bằng dùng dị hỏa của ngươi thử xem sao.
Quách Thiểu Ba nhìn La Tiêu nói.
- Hảo, để ta xem thử.
La Tiêu đáp, lập tức từ từ đi đến phía trước, thần sắc lộ ra một tia tự hào cùng đắc ý, dị hỏa của hắn là thứ hắn kiêu ngạo lớn nhất, hắn có dị hỏa trong người, mà ngay cả Quách Thiểu Ba cũng khách khách khí khí với hắn.
- Xoẹt.
Một ngọn lửa màu xanh đột nhiên ngưng tụ tại trong tay La Tiêu, lập tức cả trong hạp cốc là bị một mảnh nóng bỏng bao vây lại.
Quay mắt về phía dị hỏa của La Tiêu, mọi người kể cả sáu con Ma thú cũng không thể không kinh ngạc, loại dị hỏa này đích thật có chỗ bất phàm.
- Xoẹt.
Ngọn lửa tại La Tiêu khống chế đột nhiên cháy rực lên, lập tức ngọn lửa nhằm hạp cốc quét qua một lần.
Lúc này trên người La Tiêu lấm tấm mồ hôi, có vẻ ngưng tụ địa vực minh hỏa đối với hắn mà nói cũng cố hết sức rồi.
- Làm sao không có biến hóa đây, có vẻ chính giữa nham thạch có một số vấn đề.
Quách Thiểu Ba sắc mặt hơi biến, coi như là đối phương che giấu đi nữa, tại dị hỏa cường hãn như vậy, bất kỳ vật phẩm đều cũng có phản ứng, nếu có người đang ẩn trốn nhất định có thể thấy được.
- La huynh đệ, ngươi dùng địa vực minh hỏa hướng trên mặt đá nhìn xem.
Quách Thiểu Ba nhìn La Tiêu nói, dị hỏa vừa mới đảo qua, chung quanh nham thạch cũng bị trở thành một tia màu đỏ nhạt, có vẻ chính giữa là có một khối cũng không có phản ứng.
- Hảo, ta thử lại lần nữa.
La Tiêu đáp, lập tức lần nữa ngưng tụ một mảnh Địa Ngục Minh Hoả hướng trên mặt đá quét tới.
- Không xong, Ẩn Thân Phù cũng không có tác dụng nữa rồi.
Nhạc Thành đột nhiên sắc mặt có chút khó coi, hắn biết giấu không được nữa rồi.
- Những người này thật sự có một số biện pháp.
Trong lòng Nhạc Thành không khỏi có chút bất đắc dĩ, mình bố trí cấm chế ở dưới, những người này căn bản là không cảm giác, hơn nữa dị hỏa La Tiêu cũng không thể làm gì được cấm chế của mình, nhưng mà lúc này cũng sẽ lộ ra cấm chế, sau đó mấy cường giả luân phiên công kích, cấm chế cũng ngăn cản không nổi.
- Chính là chỗ này.
Quách Thiểu Ba mỉm cười, tại dị hỏa La Tiêu một mảnh nham thạch cũng bị đốt thành màu đỏ sẩm, duy chỉ có chỉ có chính giữa có một khối đất đá không có bất kỳ phản ứng gì, đây cũng quá kì quái rồi.
Quách Thiểu Ba mặc dù không biết Nhạc Thành sử dụng ở thủ đoạn gì che dấu, tuy nhiên lại chắc chắn hai người kia ẩn thân tại trong này.
- Ta xem ngươi chạy trốn nơi đâu.
Quách Thiểu Ba lạnh lùng cười, lập tức hai tay đánh ra một mảnh Đấu khí rất lớn, hung hăng hướng về phía mặt đá đánh tới.
- Thịch.
Một tiếng vang thật lớn, lập tức chung quanh một mảnh nham thạch nhanh chóng từ phía trên vỡ tan ra, cả thung lũng bị một cổ cường lực đánh vào có chút chấn động, thung lũng lúc này cũng mở ra một cái khe hở rất lớn.