Đáy lòng Phùng lão phu nhân lấy làm kinh hãi, phảng phất như không quen biết nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự thần sắc thản nhiên, tùy ý cho Khương lão phu nhân dò xét.
Kiếp trước nàng mặc dù sống không quá hai mươi tuổi, nhưng những nỗi bất hạnh phải trải qua còn nhiều hơn cuộc đời của một nữ tử bình thường, đương nhiên không sợ người khác đánh giá.
Khương An Thành nét mặt giãn ra: “ Nếu Tự Nhi đã nói vậy, vậy vi phụ liền làm chủ, từ hôn!”
Một tiếng ‘ từ hôn’ nói đến trung khí mười phần, trong lòng Khương Tự thoáng buông lỏng.
“ Không được!” Phùng lão phu nhân vẻ mặt nghiêm khắc quát.
Lúc đầu vốn dĩ trông cậy vào cháu gái bắt chẹt trưởng tử, ai ngờ Khương Tự khác thường làm cho dự tính của Phùng lão phu nhân rơi vào khoảng không, thế là không chút do dự xé rách mạng che mặt ôn nhu, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn như đao: “ Ta tuyệt không đồng ý từ hôn!”
“ Mẫu thân!”
“ Ngươi đừng nói nữa! Ngươi biết có thể cùng An Quốc Công phủ kết thân có bao nhiêu người ghen tị không? Đừng nói đại nha đầu, nhị nha đầu ở nhà chồng được coi trọng hơn mấy phần, mà một năm qua dòng dõi tới cửa cầu hôn Tam nha đầu đều mạnh hơn trước kia không ít. Nói trắng ra là, còn không phải nhìn trúng có được mối quan hệ họ hàng với An Quốc Công phủ sao. Lão đại, cho dù ngươi không nghĩ cho Tứ nha đầu, cũng phải vì Bá phủ chúng ta mà suy tính một chút chứ!”
“ Mẫu thân, ý của ngài là vì Bá phủ, liền có thể hi sinh hạnh phúc chung thân của Tự Nhi ư?” Khương An Thành hỏi lại.
“ Hỗn trướng, tru tâm như vậy ngươi cũng nói được!” Phùng lão phu nhân thân mình nhoáng một cái, đỡ trán ngã xuống phía sau, đại nha hoàn A Phúc bên người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà.
“ Mẫu thân, ngài không sao chứ?” Khương An Thành tuy bất mãn với cách làm của Phùng lão phu nhân, nhưng nhìn thấy bà như vậy vẫn khẩn trương lên.
Phùng lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt Khương An Thành: “Ngươi đứa con bất hiếu này, thế mà lại cho rằng ta vì Bá phủ mà không để ý đến sống chết của Tứ nha đầu! Chẳng lẽ nó không phải cháu gái của ta? Tứ nha đầu gả đến An Quốc Công phủ rõ ràng với nó và Bá phủ đều là một chuyện vô cùng tốt, ngươi lại vì khí phách nhất thời mà muốn từ hôn!”
“ Con không phải bởi vì khí phách ——”
“ Im miệng! Hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, nhưng Tự Nhi từ nhỏ không có mẫu thân, chẳng lẽ làm tổ mẫu ta còn không làm chủ được? Hôm nay ta sẽ nói cho rõ ràng, An Quốc Công phủ đuối lý trước, ngươi đại khái có thể vì Tự Nhi mà đề chút yêu cầu, nhưng mà từ hôn ta không đáp ứng!”
Phùng lão phu nhân nói một phen làm tâm Khương An Thành đều lạnh đi, đang muốn khuyên tiếp, một đại nha hoàn khác bên người Phùng lão phu nhân là A Hỉ vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Lão phu nhân, không xong rồi, Nhị công tử, Nhị công tử hắn ——”
“ Nghiệt chướng kia lại chọc họa gì nữa rồi? “ Đang trong lúc mấu chốt, Khương An Thành vừa nghe người nhấc tới Khương Trạm liền đau cả đầu, nếu như lúc này Khương Trạm đang đứng trước mặt thì ông hận không thể đá chết hắn ngay.
Sắc mặt A Hỉ trắng bệch: “ Nhị công tử đem xe ngựa An Quốc Công phủ đang dừng ở ngoài cửa phủ chúng ta đập nát rồi!”
“ Cái gì?” Phùng lão phu nhân đầu cũng không choáng, giật mình đứng lên.
Lửa giận của Khương An Thành lập tức tan thành mây khói.
Ừm, làm tốt lắm, nhi tử nghịch ngợm đôi khi vẫn làm nên ít chuyện có ích.
“ Quản sự ăn không ngồi rồi à? Còn không tranh thủ thời gian cản hắn lại!”
“ Lão phu nhân, không cản được ạ, Nhị công tử đang đi về hướng chúng ta bên này, quản sự không tiện dẫn người đuổi theo ——”
“ Tới đây hả?” Trong mắt Phùng lão phu nhân lóe lên vẻ mê hoặc.
Hẳn là hỗn trướng kia đến đây chịu đòn nhận tội?
Phùng lão phu nhân rất nhanh phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, lại một nha hoàn chạy đến bẩm báo: “ Lão phu nhân, Nhị công tử đang xông về hướng phòng khách, bọn nô tỳ sắp không cản được rồi!”
Trước mắt Phùng lão phu nhân biến thành màu đen, lúc này thật muốn ngất xỉu đi.
“ Cùng ta qua đó!” Phùng lão phu nhân liếc xéo Khương An Thành một cái, vội vàng chạy đến phòng khách.
“ Nhị công tử, ngài không thể đi vào mà, bên trong có khách quý đó.”
Khương Trạm nhảy một cái cao ba thước: “ Ta nhổ vào, khách quý cái gì chứ? Người ta vũ nhục muội muội ta tính gì khách quý? Tránh ra cho ta!”
Khương Trạm một cước đạp bay nha hoàn ngăn ở trước người hắn, không hề có giác ngộ thương hương tiếc ngọc tí nào.
Thế tử phu nhân An Quốc Công Quách thị đã sợ ngây người.
“ Ngươi là người An Quốc Công phủ?”
Quách thị không khỏi đứng lên, nếu không phải thấy thiếu niên xông tới thực sự đẹp mắt, nhìn sao cũng không dính dáng tới bọn thổ phỉ, nếu không nàng ta đã sớm co giò chạy như bay.