Khương Tự cùng Khương Tiếu thật vất vả trở lại Đông Bình Bá phủ, tất nhiên là phải đến Từ Tâm Đường giải thích lý do trở về nhanh như vậy một phen.
Tam thái thái Quách thị vừa nghe nữ nhi nổi bệnh sởi, đau lòng không thôi, lôi kéo Khương Tiếu vừa đi vừa thấp giọng quở trách.
Khương Tự đứng ở trên đường mòn đá xanh, nhìn hai mẹ con dần dần đi xa trong lòng dâng lên nhè nhẹ ghen tị.
Nàng không có mẫu thân, cũng không biết bị mẫu thân quở trách là cảm giác gì.
Đúng lúc này, Khương Tiếu bỗng nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Khương Tự.
Khương Tự sững sờ, mím môi nở nụ cười.
Hâm mộ thì hâm mộ, nàng lại không có thời gian đa sầu đa cảm.
Khương Tự ngay cả Hải Đường cư cũng không về, trực tiếp đi thư phòng tìm Khương An Thành.
Khương An Thành và Khương Tam lão gia cùng nhau quản lý sản nghiệp Bá phủ, ngày thường Khương Tam lão gia chạy vạy bên ngoài là khá nhiều, mà Khương An Thành hơn phân nửa thời gian sẽ lưu tại trong phủ.
Lúc này ông đang ở thư phòng ngủ gật, vừa thấy Khương Tự tới thì lập tức tinh thần tỉnh táo.
“ Có phải quấy rầy phụ thân rồi không?”
“ Không có, vi phụ vừa rồi đọc sách đúng lúc xem đến mệt mỏi.”
Khương Tự liếc nhìn vết hằn bị đè ra bên má trái của Khương An Thành, nghiêm túc nói: “ Phụ thân đọc sách chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận làm bị thương hai mắt.”
Khương An Thành lấy quyền đè môi ho nhẹ một tiếng: “ Vi phụ sẽ chú ý khổ nhàn kết hợp. Tự Nhi không phải đi Trường Hưng Hầu phủ à, sao hôm nay đã trở lại rồi?”
“ Tam tỷ có chút khó chịu, con liền bồi tỷ ấy trở về.”
Khương An Thành lại hỏi thêm tình huống của Khương Tiếu, nghe nói không có gì đáng ngại thì yên lòng, vui mừng khấp khởi thầm nghĩ: Vẫn là nữ nhi tri kỷ, vừa hồi phủ đã biết đến thăm lão tử, không giống cái thằng hỗn trướng Khương Trạm kia, cả ngày chơi bời lêu lổng ở bên ngoài.
“ Phụ thân, nữ nhi muốn tìm người nghe ngóng chút chuyện.”
Từ trong túi gấm trên người nữ thi lấy được Bình An phù có ghi ‘ Chùa Linh Vụ’, nhưng mà nàng chưa từng nghe nói qua về chùa Linh Vụ, trước mắt A Phi còn chưa trở lại trong tay cũng không người có thể dùng, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng trực tiếp tìm phụ thân hỏi thăm một chút.
“ Tự Nhi muốn hỏi điều gì?”
“ Phụ thân có từng nghe nói về chùa Linh Vụ không?”
“ Chùa Linh Vụ?” Khương An Thành nhíu mày suy tư, một lát sau lắc đầu, “ Vi phụ xưa nay không tin những cái này, đối với cái này cũng không rõ ràng lắm. Tự Nhi nghe ngóng cái này, lẽ nào muốn đi bái Phật?”
Khương Tự cảm thấy có chút thất vọng, lại ở trong dự liệu.
Nếu như phụ thân thật sự biết, đó mới là vận khí.
“ Trên đường trở về ngẫu nhiên nghe một tiểu nương tử ven đường nói cái gì mà chùa Linh Vụ hương hỏa rất linh nghiệm, nếu như đi bái Phật có thể tâm tưởng sự thành, nữ nhi liền hiếu kỳ hỏi thăm một chút.”
Khương An Thành cười rộ lên: “ Tam thúc con chạy nhiều chỗ, chờ hắn trở về ta hỏi một chút, nói không chừng hắn biết đó. Nếu mà không biết, vi phụ liền phái người ra ngoài hỏi thăm một chút.”
Mặc kệ linh hay không linh, nữ nhi cao hứng là được.
“ Nếu phụ thân phái người nghe ngóng, cũng không nên để cho quá nhiều người biết.”
Khương An Thành ngẩn người, sau đó cười to: “ Tự Nhi yên tâm, vi phụ lặng lẽ phái người ra ngoài nghe ngóng.”
Nữ nhi thẹn thùng như thế, chẳng lẽ muốn cầu nhân duyên?
Thấy Khương An Thành cười thành cái dạng này, Khương Tự biết ông hiểu lầm, lại không giải thích.
Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của Trường Hưng Hầu thế tử, cùng lúc đó cũng muốn tận lực phòng ngừa Bá phủ bị liên lụy vào.
Nói cho cùng, vẫn là trong tay không có người có thể dùng được, mà nàng một nữ hài tử chưa xuất các làm việc cũng không tiện.
“ Vậy nữ nhi sẽ không quấy rầy phụ thân tiếp tục xem sách nữa.” Khương Tự nhún gối hành lễ, rời khỏi thư phòng trở lại Hải Đường Cư.
A Man cùng A Xảo vừa gặp Khương Tự trở về, lập tức vui mừng hớn hở chào đón.
“ Tiểu tỳ đang lo lắng một mình cô nương ở tại Hầu phủ không quen đây.” A Man khẩn trương đánh giá Khương Tự, đau lòng nói, “ Cô nương đều gầy rồi.”
Khóe miệng A Xảo giật giật.
Mới một ngày!