Đó là một cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi.
Nhỏ gọn tinh xảo, có giá trị không nhỏ.
Khương Tự đương nhiên sẽ không cho rằng cúc áo này được giật xuống từ trên người hai gã sai vặt, như vậy đáp án còn lại liền rất rõ ràng: Cái cúc áo này được giật xuống từ trên y phục của hung thủ hại nữ hài chết thảm cũng chính là Trường Hưng Hầu thế tử!
Có thể sử dụng phỉ thúy làm cúc áo y phục, chất vải tất nhiên là vô cùng tốt, sau khi thiếu một cái cúc áo liền ném y phục đi ngay khả năng cũng không lớn.
Vậy bộ y phục ấy sẽ bị xử lý như thế nào đây?
Tám chín phần mười sẽ cất vào trong hòm trước, rồi chờ có một cái cúc áo phỉ thúy mới tương xứng.
Đương nhiên, đây là phỏng đoán theo lẽ thường, mọi thứ đều có ngoài ý muốn, nếu như món y phục ấy có tổn hại, thì hơn phân nửa sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng mà điều này cũng không sợ, coi như y phục bị vứt bỏ, thì cúc áo phỉ thúy dư lại cũng không có khả năng ném đi, vẫn sẽ được giữ lại.
Nói cách khác, những cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi nhất định sẽ còn để ở chỗ ở của Trường Hưng Hầu thế tử.
Mà cái này, chính là chứng cứ trực tiếp nhất vạch tội Trường Hưng Hầu thế tử chính là hung thủ!
Khương Tự chịu đựng kích động vội vàng đem tay trái của nữ thi khép lại một lần nữa.
Nàng biết người sau khi chết đi không bao lâu thi thể sẽ xuất hiện cứng ngắc, đến lúc đó muốn không chút tổn thương nào mà gỡ ra tay trái của nữ thi lần nữa liền không có khả năng.
Mà cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi vô cùng trọng yếu này cần phải lưu ở trong tay nữ thi, sau đó không lâu sẽ lấy làm chứng cứ xác nhận hung thủ.
Làm xong những cái này, Khương Tự kéo ga giường lên, ngay khi ga giường vết máu loang lổ sắp che khuất khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt phát xanh của nữ hài, Khương Tự khe khẽ thở dài, vươn tay dừng ở trên ánh mắt nữ hài, lẩm bẩm nói: “ Muội muội, ngươi yên tâm đi đi, mối thù của ngươi ta sẽ thay ngươi báo. Đến lúc đó ngươi lại mở mắt ra nhìn, thế gian này luôn có công đạo tồn tại.”
Nếu như không có, nàng liền cùng ông trời cường ngạnh tạo ra một cái công đạo!
Khương Tự thu tay lại, hai mắt nữ hài trợn lên khép lại.
Giờ khắc này, chớp mũi Khương Tự ê ẩm, trong lòng tựa như đốt một ngọn lửa hừng hực, có loại xúc động muốn khóc.
Hiện tại còn không phải thời điểm thống khoái khóc lóc.
Khương Tự thay nữ thi đắp kín ga giường, ngồi dậy cuối cùng nhìn nữ thi lẻ loi trơ trọi nằm dưới đất một chút, đạp trên ánh trăng thong dong đi về.
Không bao lâu, hai gã sai vặt tay nắm tay, từng bước một di chuyển về phía bụi hoa Thược Dược.
Hai người tay cầm tay dĩ nhiên không phải bởi vì tình cảm tốt, mà là vừa rồi suýt nữa bị hù dọa cho sợ vỡ mật, sau khi tỉnh táo lại biết không thể không trở về xử lý nữ thi nhưng mà ai cũng không muốn đi ở phía trước, dứt khoát lôi kéo tay tới đây, cũng coi là có nạn cùng chịu, ai cũng không thiệt thòi.
“ Lộ, Lộ Tử ca, huynh nói vừa rồi ta thật là hoa mắt sao?” An Tử run rẩy hỏi, bắp chân cùng bụng không ngừng run lên, so với giọng nói còn run rẩy lợi hại hơn.
Lộ Tử nhìn qua tốt hơn An Tử rất nhiều, cố gắng trấn định nói: “ Không phải hoa mắt thì là cái gì? Trên đời này không thể nào có quỷ!”
Thế tử gia chà đạp chết tiểu nương tử khẳng định không thể giữ lại ở trong hoa viên như thế, hắn không hề lừa gạt An Tử, vạn nhất An Tử thật sự bị dọa đến chết cũng không muốn tới, công việc chôn xác chẳng phải là rơi vào trên đầu một mình hắn ư?
“ Nhưng, nhưng ta vừa rồi thật sự nhìn thấy nữ quỷ, Lộ Tử ca huynh thật sự không nhìn thấy?” An Tử vẫn không thể tin được, lề mà lề mề không đi về trước.
Lộ Tử hung hăng liếc mắt: “ Không thấy được! Nếu không phải ngươi vừa rồi đột nhiên kêu la quỷ sau đó nhanh chân bỏ chạy, làm sao lại dọa đến ta cùng chạy theo?”
Hắn đương nhiên thấy được, thế nhưng lời này có thể nói cho An Tử sao? Nhất định không thể rồi!
“ Vậy...... Thật là ta hoa mắt?”
“ Không phải hoa mắt là cái gì? Ngươi ngẫm lại xem, trên đời này thật sự có lệ quỷ lấy mạng à, thế những tiểu cô nương chôn ở dưới hoa Thược Dược ấy sao một chút động tĩnh cũng không có chứ? Được rồi, nhanh nhanh chôn xong thi thể còn trở về ngủ, lại lề mề trời đều muốn sáng rồi.”
An Tử do dự gật đầu, miễn cưỡng bị thuyết phục.
Hai người đi tới trước bụi hoa Thược Dược, gặp nữ thi còn nằm nguyên tại chỗ, đều nhẹ nhàng thở ra.
“ Làm việc đi.” Lộ Tử cầm lấy cái xẻng lúc trước chạy trốn bị dọa đến ném lên mặt đất, nhổ một ngụm nước bọt lên trên hai tay.
An Tử đặt mông ngồi sập xuống đất, tay chỉ nữ thi run rẩy kịch liệt nói không ra lời.
“ Sao thế?” Lộ Tử không khỏi nắm chặt cái xẻng, nhìn lại theo phương hướng ngón tay An Tử chỉ.
“ Tay, tay......” An Tử run rẩy nói, hiển nhiên bị dọa thảm rồi.