“ Mày, mày đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động.” Thôi Dật bị chú chó đè xuống đất hoàn toàn không dám động đậy run rẩy nói.
Chó đáng sợ hơn người đó, người tốt xấu gì cũng có thể uy hiếp dụ dỗ, chó hoàn toàn không thể giảng đạo lý đâu, một khi cho cổ họng hắn một trảo, thì hắn coi như tráng niên mất sớm rồi!
Thôi Dật càng nghĩ càng sợ, có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của chó lớn phun ra ở trên mặt hắn, ngẫu nhiên còn rơi xuống mấy giọt nước miếng.
“ Hu hu hu ——” Cậu ấm được nuông chiều từ bé rốt cuộc không chịu nổi loại áp lực này, òa khóc lên.
Tràng diện vốn khẩn trương mạo hiểm theo tiếng khóc của hắn cất lên bỗng nhiên trở nên lúng túng không thôi.
Không ít dân chúng vây xem thầm nghĩ: Cái tên tiểu tử loè loẹt này ngày xưa gây họa người khác thật là vênh váo tự đắc, thì ra ở dưới móng chó lại là một tên hèn nhát như vậy, chú chó đúng là trừ hại cho dân mà.
Trong mắt hai tên hán tử trung niên ẩn sâu sự xem thường.
Bọn họ nguyện trung thành cư nhiên lại là một tên ăn chơi như thế.
Có điều vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, nếu như Thôi Dật xảy ra chuyện ở ngay dưới mắt bọn họ thì bọn họ đều phải chịu trách nhiệm, một người trong đó lặng lẽ lấy nỏ trong tay áo ra.
Đây chính là gia hỏa vi phạm lệnh cấm, một khi bị người phát hiện, sự tình nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vậy phải xem có thể bị người ta nhìn chằm chằm không bỏ hay không thôi.
“ Không tốt.” Khương Tự ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt trống trải hơn xa so với người vây xem trên đường, liếc mắt liền phát hiện ra nỏ tên nửa che nửa lộ trong ống tay người nọ.
Vũ khí tầm xa như vậy đối với Nhị Ngưu chính là uy hiếp khá lớn.
Khương Tự cũng không còn cách nào bình tĩnh, quay người muốn đi xuống dưới, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: “ Các ngươi muốn làm gì chó của ta?”
Giọng nói này réo rắt như cao sơn lưu thủy, không mang theo một tia khói lửa, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay cả Thôi Dật đều theo bản năng hơi ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
Một móng vuốt của Nhị Ngưu đặt ở trên mặt Thôi Dật, hướng về phía người tới thân mật kêu một tiếng.
Úc Thất bước nhanh tới, ánh mắt lạnh lùng: “ Các ngươi muốn làm gì chó của ta?”
Thôi Dật dưới móng chó đều muốn đấm đất rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Ngươi nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai làm gì ai đây!”
“ Gâu!” Nhị Ngưu cảnh cáo sủa Thôi Dật một tiếng.
Thôi Dật nhất thời bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám, liều mạng nháy mắt với tiểu đồng bọn Dương Thịnh Tài.
Giờ phút này, tâm tình của Dương Thịnh Tài cũng vi diệu không kém.
Con chó này đủ dữ hà, hắn đúng là có thêm kiến thức, cơ mà sao hắn nuôi chó lại giống con cừu nhỏ vậy nhỉ?
Chó nhà khác......
Dương Thịnh Tài dùng ánh mắt ghen ghét nhìn về phía chủ nhân của chú chó, khi thấy rõ dung mạo đối phương hai mắt lập tức tỏa sáng.
Người này dung mạo thật quá đẹp!
“ Đây là chó của ngươi?” Vốn nên vênh váo tự đắc chất vấn, hiện tại ngữ khí lại bất giác mềm đi mấy phần.
Thôi Dật bị móng chó tàn phá hận không thể nhảy dựng lên đạp cho Dương Thịnh Tài một cước.
Tên khốn kiếp này, vừa thấy người có dung mạo đẹp cái là bệnh cũ lại tái phát.
“ Ngươi...... Ngươi nhanh bảo chó của ngươi tránh ra đi.” Thôi Dật biết tiểu đồng bọn không trông cậy được, lại không dám kích thích chó lớn, mềm giọng nói.
Úc Thất đi tới trước mặt Thôi Dật, ở trên cao nhìn xuống hắn.
Lấy góc độ của Thôi Dật, có thể nhìn thấy rõ trong con ngươi như mặc ngọc của đối phương ngưng tụ lãnh ý cùng hờ hững.
Ánh mắt như vậy, khiến vị công tử lớn lên kim tôn ngọc quý này bỗng nhiên sinh ra sỉ nhục sâu sắc.
Chỉ cần giải trừ được nguy cơ trước mắt, hắn nhất định sẽ cho tiểu tử này đẹp mặt!
“ Xin lỗi chó của ta.”
“ Gì cơ?” Thôi Dật cho là mình nghe lầm.
Một bên Dương Thịnh Tài cũng từ kinh diễm ban đầu chậm rãi hồi phục, nói giúp vào: “ Huynh đài ngươi không lầm đấy chứ, rõ ràng là ngươi không quản tốt tiểu súc sinh này, để nó tập kích bằng hữu của ta, hiện tại bằng hữu của ta còn bị nó đè đó, thế mà ngươi còn bắt bằng hữu ta xin lỗi nó?”
Úc Thất kinh ngạc nhìn Dương Thịnh Tài: “ Quản giáo ngươi không phải là trách nhiệm của ông già ngươi à? Liên can gì đến ta?”
“ Quản giáo ta? Lời này của ngươi sao có chút không hiểu vậy ——”
Trong những người vây xem có người kịp phản ứng không khỏi cười ra tiếng.