Có lẽ nhiều ngày do dự bàng hoàng cuối cùng cũng có đáp án, Khương Tự không khỏi lại cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, tựa như tảng đá vẫn luôn treo giữa không trung rốt cuộc rơi xuống mặt đất, mặc dù biết con đường kia gập ghềnh khó đi, đã hạ quyết tâm thì không thể hối hận nữa.
Khương Trạm vừa nghe thế, liều mạng nháy mắt với Khương Tự: “Tứ muội, hôn nhân đại sự sao có thể lấy ra đánh đố?”
Muội lẽ nào đã quên Dư Thất ca ở hẻm nhỏ Tước Tử?
Khương An Thành cũng không đồng ý quyết định của Khương Tự: “Tự Nhi, chuyện của đại tỷ con phụ thân sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, con không thể lấy hôn sự của mình hồ nháo!”
Khương Tự nhìn dáng vẻ sốt ruột của phụ huynh không khỏi bật cười: “Phụ thân, Nhị ca, con thật sự muốn gả đến nhà tốt hơn Chân gia, hai người nên cao hứng cho con mới phải.”
Khương Trạm gấp đến độ mắng: “Cao hứng cái rắm! Dòng dõi có cao, nếu là nam nhân không đáng tin cậy có ích lợi gì? Đại tỷ, Nhị tỷ gả cho nhà đều không kém, kết quả thì sao?”
Sớm biết như thế, lúc trước nên giúp Dư Thất ca một phen, hối hận rồi nha.
Khương An Thành khó được tán thưởng nhìn Khương Trạm một cái, liên tục gật đầu: “ Nhị ca con nói không sai, dòng dõi xuất thân chẳng qua là dệt hoa trên gấm, chân chính sống có tốt không, vẫn phải xem người gả cho có đáng tin cậy hay không.”
“Chính là người xuất thân thấp hèn chưa chắc đáng tin, có lẽ còn không thể dựa vào nữa cơ.” Khương Tự nhàn nhạt nói.
Xuất thân cao thấp đều là tương đối, ở trong mắt Bá phủ, Đại tỷ với Chu Tử Ngọc xem như môn đăng hộ đối, mà so sánh với Thôi Minh Nguyệt, Chu Tử Ngọc lại xem như xuất thân hơi thấp.
Nhưng Chu Tử Ngọc còn không phải chất chứa suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, mới sinh ra ý đồ xấu xa mưu hại vợ cả hay sao.
Về phần gia đình người bình thường, nam nhân bởi vì mê rượu thích đánh bạc thiếu nợ đem thê tử cho người ta ngủ đều không hiếm lạ……
Trong lòng hiện lên những ý nghĩ này, Khương Tự đột nhiên ngẩn ra.
Một hồi trọng sinh, nàng dường như nhìn nam nhân nào cũng đều có vấn đề, duy chỉ có Úc Thất lại thành người đáng tin cậy nhất.
Nàng khi nào có suy nghĩ nguy hiểm như vậy? Khương cô nương yên lặng khinh bỉ chính mình.
Khương Tự nói làm Khương An Thành bị nghẹn.
Đúng nhỉ, ai nói người xuất thân thấp hèn sẽ đáng tin nào? Người như vậy một khi có được cơ hội nói không chừng có thể vứt bỏ hết thảy mà bò lên trên cũng nên……
Phùng lão phu nhân nhìn về phía Khương Tự ánh mắt lập tức có vài phần tán thưởng.
Không nghĩ tới Tứ nha đầu ở phương diện này đúng là rất thông suốt.
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không lấy chung thân đại sự của chính mình ra nói giỡn, trước mắt quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện của đại tỷ.”
Nói tới chuyện của Khương Y, không khí đột nhiên nặng nề hẳn.
Một bà tử bước nhanh đi vào: “Lão phu nhân, người trong cung tới?”
“Trong cung?” Phùng lão phu nhân sửng sốt một lúc, sau đó sửa sang lại quần áo, được bà tử đỡ đi ra ngoài.
Trong cung tới là một nội thị tuổi không lớn, Phùng lão phu nhân nhìn kỹ một chút, sắc mặt khẽ biến.
Đây là công công bên người Thái Hậu.
“Lão phu nhân, mời ngài cùng Bá gia mượn bước nói chuyện một lát.” Nội thị the thé mở miệng.
Huynh muội Khương Tự bị Phùng lão phu nhân tống cổ ra ngoài.
Khương Trạm liên tiếp quay đầu, giữa mày nhiễm lo lắng, thấp giọng nói: “Tứ muội, muội nói người trong cung vì sao lại tới?”
Khương Tự môi mỏng nhẹ nhấp, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là vì Thôi Minh Nguyệt.”
Khương Trạm hơi dừng bước: “Thôi đại cô nương nháo ra loại chuyện xấu này, lẽ nào trong cung còn muốn đè xuống?”
Khương Tự nhìn lại Từ Tâm Đường thở dài: “Thôi Minh Nguyệt là cháu gái của Hoàng Thượng, là ngoại tôn nữ của Thái Hậu, loại chuyện xấu này không đè xuống lẽ nào còn muốn nháo đến mọi người đều biết? Dù mọi người đều biết nhà gái là ai, thì ít nhất bên ngoài không thể nhắc đến.”
“Chẳng phải là tiện nghi ả!”
“Một ngụm không ăn hết người mập, Chu Tử Ngọc không chiếm được tiện nghi là được.” Khương Tự lại nhìn rất thoáng việc này.
Thân phận chênh lệch tự nhiên bày ở đó, có một số việc gấp không được.
Với cả, cho dù có hoàng thất đè nặng không thể công khai nhắc tới chuyện xấu của Thôi Minh Nguyệt, thì thanh danh ả cũng đã mất sạch, tương lai muốn ra vào hoàng cung hoặc bất luận trường hợp chính thức nào đều không có khả năng.
Đối với thiên chi kiêu nữ như Thôi Minh Nguyệt mà nói, rơi vào hoàn cảnh như vậy chỉ sợ so với chết còn khó chịu hơn.