Chân Thế Thành phát huy lão hồ ly xảo quyệt tới cực điểm, lệnh thuộc hạ khi chia ra tiễn ba người Thôi Dật đi còn lừa dối bọn họ ký tên, cố ý tránh đi Dương phụ.
Khương Trạm là người cuối cùng bị gọi tới.
Hắn vốn dĩ đang ở trong nhà ngủ đến trời đất u ám, đi vào Thuận Thiên Phủ nha còn đang phát ngốc.
Đối mặt với Khương Trạm, thái độ của Chân Thế Thành liền ấm áp hơn nhiều, trước để cho hắn uống một ly trà mới hỏi tới sự tình đêm qua.
“Khương công tử đối với việc đêm qua rơi xuống nước như thế nào còn có ấn tượng gì không?”
Chân Thế Thành hỏi câu này, trong lòng có chút kỳ quái.
Sáng hôm nay hỏi, ba người Thôi Dật dấu diếm chân tướng chẳng có gì lạ, nhưng Khương Trạm không nói gì lại có chút không hợp với lẽ thường.
Khương Trạm chớp chớp mắt.
Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này?
Khương Trạm tuy rằng tâm nhãn không nhiều lắm, lại có thể nghe bằng hữu nói, đặc biệt là bằng hữu tin được.
Giờ phút này hắn vẫn nhớ mãi Úc Cẩn nhắc nhở, vẻ mặt mờ mịt nói: “ Không có ấn tượng, ta uống quá nhiều, đối với tình huống lúc đó chẳng nhớ rõ chút nào. Đại nhân, lẽ nào có tình huống gì khác?”
Chân Thế Thành cẩn thận quan sát biểu tình Khương Trạm, yên lặng thở dài.
Đối với một người uống say, thật đúng là bó tay không có biện pháp.
Có điều theo lẽ thường mà nói, đối phương không cần thiết phải giúp kẻ hại hắn dấu diếm.
Chân Thế Thành cuối cùng lựa chọn tin tưởng lời Khương Trạm, hàm hồ nói: “Lại có một ít đầu mối mới, cho nên tìm Khương công tử hỏi lại tình huống. Đúng rồi, sau khi ngươi được Tiểu Dư cứu lên, Tiểu Dư có nói với ngươi cái gì không?”
Sau bình phong Úc Cẩn âm thầm nhíu mày.
Chân Thế Thành này, thật đúng là ai cũng không buông tha, nhanh như vậy ngay cả hắn đều nhớ thương rồi.
Cũng may trước đó hắn đã dặn dò Khương Trạm, không sợ hiện tại rớt hố đâu nhỉ.
“ Nói nha.” Tuy rằng Khương Trạm tâm tư đơn giản, lại không phải khờ thật, nghe Chân Thế Thành hỏi đến Úc Cẩn trong lòng cảnh giác hẳn, “Dư Thất ca mắng cho ta một trận, bảo ta về sau bớt chơi với mấy kẻ xấu.”
“Không có nói ngươi làm sao rơi xuống nước sao?”
Trong lòng Khương Trạm nhảy dựng.
Chân đại nhân lẽ nào biết nguyên nhân hắn rơi xuống nước?
Đoán được điểm này, Khương Trạm một chút cũng không hoảng hốt.
Hắn là người bị hại, hắn hoảng cái gì? Tựa như Dư Thất ca nói, dù sao hắn cắn chết nói cái gì cũng không biết là được, Nếu Chân đại nhân tự mình điều tra ra hắn bị Dương Thịnh Tài làm hại, vậy chẳng phải càng tốt hơn.
“Không có nhắc, không phải bởi vì thuyền hoa cháy sao?” Khương Trạm sắc mặt biến đổi, “ Chân đại nhân, lẽ nào còn có nguyên nhân khác?”
Chân Thế Thành tạm thời không muốn làm cho sự tình phức tạp thêm, cười nói: “Khương công tử đừng đa tâm, bản quan chỉ hỏi một chút. Vất vả ngươi tới đây một chuyến, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Khí sắc của đứa nhỏ này còn kém xa ba đứa Thôi Dật, ừm, nhất định là bởi vì nguyên nhân say rượu.
Chân Thế Thành sai người tiễn Khương Trạm ra ngoài.
Úc Cẩn lúc này mới thả miệng Dương phụ ra, thong thả ung dung từ sau bình phong đi ra.
Dương phụ được tự do, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Nghẹn chết ông ta rầu!
Chân Thế Thành thần sắc phức tạp nhìn Dương phụ: “Dương huynh, lệnh công tử ——”
“Khuyển tử đã không còn nữa, Chân đại nhân lẽ nào còn muốn định cho nó cái tội danh rồi nhốt vào thiên lao hay sao? Có thời gian này, chi bằng Thuận Thiên Phủ sớm tìm ra hung thủ phóng hỏa thì hơn!” Dương phụ hóa mất mặt thành tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Chân Thế Thành cùng Úc Cẩn liếc nhau, lắc đầu: “Thật đúng là không sợ hãi.”
Đúng như lời Dương phụ nói, Dương Thịnh Tài đã chết, mà Khương Trạm không có việc gì, hơn nữa đối phương là cháu trai Lễ Bộ Thượng Thư, em vợ Thái Tử, dù là Hoàng Thượng cũng không muốn nhìn thấy gã sau khi chết còn mang ô danh.
“Chân đại nhân, ta cũng cáo từ đây, đêm qua du sông ngủ không ngon, hiện tại còn chưa nghỉ ngơi lại đâu.” Úc Cẩn thấy không náo nhiệt để xem nữa, chuẩn bị trở về ngủ bù.
Dương Thịnh Tài có mang ô danh hay không không sao cả, Dương gia cùng ba nhà khác có hiềm khích với nhau là được.