Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 725: Đùa nghịch




Đàm phán lại tiếp tục sau khi Kiều Sâm nói xin lỗi, Lịch gia nhìn thấy Kiều Sâm mới biết họ là thành viên của Bạch Sa, mặc dù vẫn nghi ngờ Du Tiểu Mặc là người của Du gia, bởi vì cùng họ Du cả mà, nhưng làm sao Du gia lại xuất hiện thêm một người tên là Du Tiểu Mặc, họ không thể không biết.

Có điều Lịch gia không bới móc, bốn thành viên của Du gia càng ngày càng không yên lòng, người nhìn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, người thì cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ tâm tư không đặt ở nơi đây, kết quả bị Lịch gia lấy làm cái cớ, nói Du gia không tôn trọng họ, căn bản không có tâm tư đàm phán, cứ tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian của mọi người mà thôi.

Đám người Lịch Gia này chẳng khác nào châu chấu cuối thu, tận dụng tất cả thời gian để nhảy nhót, đã muốn biểu hiện mình không có ý định đàm phán, lại còn đòi mình có lý có cớ cho oai, nói tới nỗi nước miếng văng tung tóe, dõng dạc như đang diễn thuyết vậy, làm một vài nhân vật lớn khẽ nhíu mày, cho dù Lịch gia không muốn hòa giải với Du gia, cũng không cần phách lối như vậy.

Phản ứng của Du gia rất kỳ quái, những ai quen biết người nhà này đều hiểu, họ không phải là người thích chịu thiệt, vậy mà hôm nay tất cả đều trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, một số người cảm thấy kì cục, có điều không đợi họ nghĩ ra nguyên cớ, Lịch Hoành đã hùng hùng hổ hổ dẫn theo đám người Lịch gia rời khỏi phòng họp.

“Chư vị đi gấp gáp như vậy, phải chăng là đang có việc bận?” Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên chặn ngay trước mặt Lịch Hoành, ban đầu nhiệm vụ này là của Du Tiểu Mặc, nhưng mà bây giờ hắn đang đóng giả rùa đen rút đầu, vì vậy liền tới phiên Lăng Tiêu.

Lịch Hoành giận tái mặt, lạnh lùng quát: “Tránh ra!”

Nếu nghe lời lão thì Lăng Tiêu đã không còn là Lăng Tiêu, chỉ thấy Lăng Tiêu nghiêng người khoanh tay, liếc mắt nhìn cả đám, “Đừng kích động như vậy, có lẽ tiếp theo sẽ có một vở kịch hay đấy, với tư cách là một trong số đạo diễn, chẳng phải nên ở lại xem xét màn kịch do mình tự tay sắp đặt sao?”

Lịch Hoành sầm mặt lại, nhưng trong lòng lão đã cảm thấy kinh hãi, y lại có thể biết rõ? Không đời nào, kế hoạch của họ hoàn mỹ như vậy, ngay cả các gia tộc khác cũng không phát hiện điều gì bất thường, người nam nhân này, lão chưa từng có ấn tượng gì, tại sao y lại biết? Vì cậu nói của y, trong lòng Lịch Hoành đang dâng lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ một chút khác thường.

“Nói hươu nói vượn, nếu không tránh ra, đừng trách ta không khách khí!” Vì tránh để mọi người nhìn ra sự khác thường, Lịch Hoành lập tức lớn tiếng quát nạt, ý đồ che giấu, nhưng đáng tiếc giọng Lăng Tiêu không nhỏ, những người khác đã sớm nghe thấy.

Còn chưa nói hết lời, Lịch Lâm đứng sau lưng lão đột nhiên ra tay với Lăng Tiêu.

Cha gã còn chưa lên tiếng, Lịch Lâm đã vội đánh lén, hành động này bị rất nhiều coi là vô liêm sỉ.

Lịch Lâm mặc kệ, năm đầu ngón tay như muốn moi tim Lăng Tiêu, chiêu thức này vô cùng ngoan độc, nếu như trúng chiêu, đại khái là không sống nổi.

Khi mọi người cho rằng sẽ nghe thấy tiếng Lăng Tiêu kêu thảm thiết, một tiếng kêu thực sự vang lên, vô cùng thê lương, nhưng làm mọi người đồng loạt sững sờ, bởi vì âm thanh kia phát ra từ miệng Lịch Lâm, mọi người tập trung nhìn vào mới thấy trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu và một bàn tay đứt đoạn, Lịch Lâm đang tái nhợt quỳ trên đất.

Có chuyện gì xảy ra thế?

Người không thấy rõ đều nghi hoặc.

“Ta sẽ giết ngươi!” Lịch Hoành giận dữ gầm lên, có điều với tư cách là gia chủ, lão không tới nỗi mất lý trí như vậy, ngược lại còn âm lãnh nói, “Xem ra ngươi biết không ít, nếu ngươi vội vàng muốn chết như vậy, ta sẽ làm theo nguyện vọng của ngươi, ra tay đi!”

Vừa dứt lời, phía sau lão lập tức xuất hiện hai đến ba mươi tên áo đen, trên người đám áo đen này mang theo sát khí cực kỳ đậm đặc, mang tới cho mọi người áp lực nặng nề, chắc chắn đám người này đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, có lẽ trên tay đã tước đoạt hơn chục mạng người, nếu không thì sao mùi máu tươi lại nồng nặc như vậy, quan sát tới đây, một vài người thông minh lập tức minh bạch.

Hành động của Lịch gia nói rõ đám này đã lên kế hoạch từ lâu, muốn mượn buổi đàm phán lần này để giải quyết bọn họ một lần, nhưng vì không muốn Lịch gia bị tổn thất, cho nên lão mới vội vàng rời đi.

“Lịch Hoành, Lịch gia các ngươi thật to gan!” Một người có gia thế siêu cấp lập tức lạnh giọng chỉ trích, trên mặt không có vẻ gì là kinh hoàng, họ còn chưa tới mức bị đám áo đen này làm sợ đến thất thố, những người có mặt ở đây, làm gì có ai chưa từng trải qua sóng to gió lớn, chỉ là họ không ngờ Lịch gia lại lớn mật như thế, chẳng lẽ bọn chúng không sợ sau khi sự việc bại lộ, các đại thế gia sẽ tới tìm Lịch gia tính sổ sao?

“Hẳn là Lịch gia vẫn còn giấu con át chủ bài, nếu không thì sao Lịch Hoành lại tự tin như vậy!” Du Dung có chút hiểu biết về Lịch Hoành trầm giọng nói, nói xong, ánh mắt lại chuyển về phía Du Tiểu Mặc, đồng tử đen kịt, không biết đang suy nghĩ gì, bạn nhỏ nào đó bị nhìn tới nỗi mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, một người thì thôi đi, vậy mà có tới bốn người, ánh mắt người nào người nấy đều nóng rực.

“Ha ha!” Lịch Hoành ngửa đầu cười ha hả, “Các ngươi đoán đúng, nhưng đáng tiếc đã quá muộn!”

Theo tiếng cười của lão vang lên, khoảng trời bao la phía trên học viện Lôi Đình bất chợt âm u, như thể đêm tối đột ngột kéo đến, thế giới mới thoáng cái đã trầm lặng, còn thêm khí tức của điềm xấu.

Mọi người ngẩng đầu liền chứng kiến trên bầu trời đen kịt xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một bóng mờ đang đứng trên đó, giống như một người, nhưng lại không phải, bởi vì hình như trên đầu cái bóng kia có hai cái sừng, một lát sau, bầu trời dần dần vang lên tiếng động rất nhỏ, càng ngày càng lớn dần, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy đây là tiếng cười, tiếng cười bị kiềm nén.

Đúng lúc này, ba mươi tên áo đen và tất cả đám người Lịch gia đồng loạt quay về phía bóng mờ và quỳ xuống, biểu lộ của tên nào tên nấy đều vạn phần cung kính, kể cả Lịch Hoành cũng vậy, thậm chí trên mặt lão còn có vẻ nhún nhường, làm những người khác đều không tưởng tượng nổi, nhưng khi mọi người bắt được cảm giác mơ hồ về thực lực của bóng mờ kia, sắc mặt tất cả đều thay đổi.

“Cung nghênh chủ nhân!” Giọng Lịch Hoành mang theo kích động khó nén.

Trên bầu trời, bóng mờ kia dần dần lộ ra nguyên hình, đứng sừng sững trên không trung, thân thể gã rất lớn, phải hơn hai mét, đúng là trên đỉnh đầu có hai cái rừng, sau đưng là một cái đuôi, bộ dạng giống như người sói, rõ ràng là một con yêu thú, rất có thể là một con yêu thú đã biến hóa thất bại, bởi vì yêu thú bình thường sau khi biến hóa thành công sẽ trực tiếp biến thành hình dáng loài người, làm gì có khả năng lại ra cái kiểu nửa người nửa thú thế này.

“Cung nghênh chủ nhân!” Những người khác cũng khó nén kích động, đồng loạt dập đầu bái lạy.

“Ha!”

Ngay thời khắc căng thẳng này, một tiếng cười lạc lõng vọng vào lỗ tai người sói, cặp mắt xám ngắt của gã lập tức tập trung vào người vừa phát ra tiếng cười kia, sắc bén như dao, trong mắt còn bao hàm lãnh ý và sát ý vô tận, âm thanh vang vọng bầu trời: “Loài người, ngươi muốn chết!”

Người phát ra tiếng cười là Lăng Tiêu, khóe miệng còn nguyên nét vui vẻ chưa thu hồi, nghe thấy người sói nói vậy, y thích thú đáp: “Câu này của ngươi có hai điều sai, thứ nhất, ta không phải là con người, thứ hai, ta không muốn chết, ta chỉ đang tìm thú vui mà thôi.”

Sắc mặt người sói trầm xuống.

“Kiềm chế một chút.” Du Tiểu Mặc bị người nhà nhìn tới sắp cháy đen lập tức nhào vào bên cạnh Lăng Tiêu, cẩn thận nói, vai trò của hai người đã thay đổi, lần này đến phiên hắn nói Lăng Tiêu, hắn chỉ sợ lỡ lần này gây ra danh tiếng quá lớn, đến lúc đó khó giải thích lắm à.

Lăng Tiêu ném cho hắn một ánh nhìn đồng tình, “Phu nhân, cam chịu số phận đi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Phi, ai thèm sự đồng tình của anh? Nếu thật sự đồng tình với hắn, thì đừng làm náo động nữa coi!

Lịch Hoành thấy tình thế đã bị bọn hắn khống chế, lại nhảy ra lần nữa, vội vã nói: “Chủ nhân, xin ngài nhất định phải giáo huấn kẻ này, hắn quá cuồng vọng, dám ra tay với con của thuộc hạ, còn chém đứt tay nó, không thể tha thứ, hy vọng chủ nhân lấy lại công bằng thay thuộc hạ!”

“Lịch Hoành, ngươi đúng là càng sống càng giật lùi, làm một con người mà lại tôn thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này làm chủ nhân, quả thật là khiến tu luyện giả loài người chúng ta mất mặt!” Âm thanh thong dong bình tĩnh của Du Dung truyền vào tai mọi người.

Sắc mặt Lịch Hoành lúc trắng lúc xanh, lão cười lạnh: “Ai mạnh thì người đó là chủ nhân, Lịch gia chúng ta chỉ đi theo cường giả, đó là vì chúng ta thức thời, còn các ngươi, dám phản kháng chủ nhân, sớm muộn gì cũng chết!”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, coi cường giả là nhất không sai, nhưng giữa các chủng tộc khác nhau có một bờ vực rất sâu không thể vượt qua nổi, nếu dễ dàng như lão già này nói, thì các chủng tộc ở đại lục Thông Thiên việc gì phải phân chia rõ ràng như thế, hiển nhiên là đối phương đã bị quyền lực che mắt, một lão già đáng thương, Du Tiểu Mặc nhỏ cho lão một giọt nước mắt đồng tình nè, chúc ngươi đi vui vẻ, pháo hôi!

Người sói nhìn xuống đám đông, “Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là thần phục ta, hai là chết!”

Du Tiểu Mặc giơ tay, “Có lựa chọn thứ bốn không?”

Người sói nhướn mày, “Vì sao không có lựa chọn thứ ba?”

Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười nói: “Bởi vì ta thích số bốn.”

Ánh mắt người sói lóe lên vẻ tàn nhẫn, “Ngươi dám đùa giỡn ta!”

“Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi, nhưng không có thưởng!” Lăng Tiêu tiếp lời gã, nụ cười còn xấu xa hơn Du Tiểu Mặc nhiều.