Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2)

Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2) - Chương 9





Tuyết đang rơi bên ngoài ô cửa,tôi hiện tại đến nhà của Thư sống kể từ sau khi từ nơi đó trở về,nơi để lại trong tôi 1 vài kí ức về người đó,về hoa phủ …bố của Thư nằm viện kể từ sau hôm đó,hôm nay được xuất viện với kết quả căn bệnh không thể xác định nguyên nhân.Nhìn bố của Thư ngồi ăn cùng mọi người với gương mặt nhợt nhạt ho ra máu liên tục…


Ngọc:Mình có cần quay lại viện không


Thịnh: Không đâu,tôi k muốn ở đó nữa,công việc một mình em lo sao nổi


Ngọc: có con gái và bé Hạnh giúp đỡ nên giấy tờ mọi thứ em đều có thể san sẻ kiểm soát được,anh đừng lo mà hãy nghỉ ngơi đi


Thư: không hiểu nó là nguyên nhân gì,con và Hạnh lục tung thư viện lên để tìm hiểu nhưng thật sự bệnh của bố k rõ xác định là bệnh gì…


Tôi: Khi ở Hoa phủ đó chú có thấy gì bất thường không,ví dụ như nước trà mời


Thư: không đâu nếu họ có làm thì bố đã biết,phải không bố


Thịnh ấp úng,ông ta cố cười rồi bảo với tôi và Thư …


“Hai đứa ra ngoài đi bố có chuyện muốn nói riêng với mẹ con”


Thư: vâng


Tôi và thư ra bên ngoài ngồi thấy Thư rất buồn


Thư: bố mình sẽ ổn phải không,đối với mình bố còn thương mình hơn mẹ rất nhiều


Tôi: phải rồi chú Thịnh chỉ bị ốm tạm thời thôi,nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân


Điện thoại của Thư reo lên,Thư tắt đi


Thư: bực mình thật đấy,anh nghĩ anh là ai đồ chết dẫm


Tôi: sao vậy


Thư: cái tên mặt sẹo ở Hoa phủ ý,hắn cứ bám lấy mình ngày nào cũng nhắn tin gọi điện hỏi han


- người ta thích thì mới làm vậy mà,cứ lịch sự trả lời lại đàng hoàng


- không,mình thích ông chủ của anh ta cơ,ngu gì đi thích thằng đầy tớ


- đừng nói vậy chứ,chủ tớ không quan trọng bằng việc ai thật lòng với mình…


- Vậy cậu nghĩ tớ hợp với anh ta à


- Cái này còn tuỳ ở cả hải,lấy người yêu mình còn hơn người mình yêu…


- Bỏ qua đi mình chỉ lợi dụng anh ta thôi mình thích chủ nhân Hoa Phủ


- Anh ta che mặt vậy nhỡ may là người xấu xí và tốt hơn không nên có quan hệ với người đó


- Mình k sợ xã hội đen,cậu đã nói khi nào thấy ai đó mà bản thân cảm thấy thật lòng thì khoảnh khắc đó chính là tình yêu còn gì


- Nhưng


- Mình đã có cảm giác đó với người đàn ông đó thì dù có xấu mình cũng chấp nhận…


Tôi thở dài nhìn Thư,cô ấy không hiểu anh ta là kẻ nguy hiểm thế nào,chỉ mình tôi trải nghiệm đã là quá đủ…


Bên trong biệt thự Ngọc Thịnh…Thịnh ho ộc máu mồm ra đầy trên bàn,Ngọc sợ hãi bật khóc


Ngọc: Mình…em đưa mình đi viện


Thịnh: Không được đâu,anh sẽ k khỏi được đâu


Ngọc: Rốt cuộc là có chuyện gì,tại sao khi từ nơi đó trở về anh lại trở nên như vậy


Thịnh:Anh xin lỗi vì anh k muốn em phải lo,họ cho anh uống thứ nước gì đó có độc


Ngọc: Vậy chỉ có họ mới giải được sao


Thịnh: Đúng thế chỉ có họ mới có thể giải được


Ngọc: Sao anh cố chấp vậy,anh bán cho họ là xong mà


Thịnh: Anh chỉ muốn biết họ dùng mảnh đất đó để làm gì,anh sợ họ làm phi pháp ảnh hưởng đến chúng ta sau này


Ngọc: Đất đã bán rồi thì sao còn ảnh hưởng anh ngoan cố quá rồi,bán đi anh dù là gì cũng bán




Thịnh: Hắn nói không mua nữa,lời của hắn nói rất cứng,anh nghĩ hắn chỉ nói một lời


Ngọc: Vậy chúng ta phải sao đây anh


Thịnh: Anh có lẽ sẽ chết và đất đó họ vẫn sẽ lấy đi,anh chỉ sợ họ hại em và con,ngoài ra anh chẳng sợ điều gì cả…


Ngọc: Em sẽ đi cầu xin họ


Thịnh: Vô ích thôi anh cảm thấy sức khoẻ của mình đến lúc k trụ dc nữa rồi


Ngọc: Không dù có chết em cũng phải cầu xin họ,tin em đi nhất định em sẽ làm được,nếu k có anh thì cuộc sống này với em vô nghĩa…


Thịnh: Ngay bây giờ anh sẽ giao lại mọi chức vụ cho em,tránh cho họ hàng cổ đông ức hiếp em và con


Ngọc: Em k lấy đâu mình,em k lấy gì hết em chỉ cần mình thôi


Thịnh: Vì tôi mà em lại khổ rồi…


Ngọc ôm Thịnh khóc trong đau đớn…


Tại Bang Bạch Hổ.


Bạch Hổ: Ngôi chùa đó gồm những ai


Đệ: Theo tìm hiểu thì gồm có sư thầy,sư cô và 1 đứa trẻ mồ côi,một tên còn sống kể lại khi xưa vợ bé của bố Mochi sai người truy sát hắn,một đứa con gái đã cứu hắn đi và lúc chúng lục soát tại ngôi chùa thì k thấy họ


Bạch Hổ: K lẽ thằng máu lạnh ý nó tàn nhẫn với con tao công khai chỉ vì người ngoài,nghĩa là nó báo ơn


Đệ: Đúng là báo ơn rồi ạ


Bạch Hổ: Thằng chó chết,tao nhất định băm vằm nó,đứa con gái đó ở đâu,khi nó cứu thằng mochi nhất định thằng đó sẽ bảo vệ nó


Đệ: Nghe nói nó đang học bổng bên Mỹ,học ngành y


Bạch Hổ: Tao có kế này rất hay,hãy để Kama đi gϊếŧ con bé đấy,tao muốn anh em nó lên đến đỉnh điểm…nó không gϊếŧ Kama là muốn để cho tộc hoa quỷ thấy hắn là kẻ k sát hại anh em,còn tao lại nghĩ khác,nó cố tình để Kama sống


Đệ: Nhưng nếu k đúng như vậy thì chúng ta lại mất công rồi.


Bạch Hổ: Coi như trả thù cho con tao,ngày nào chưa có đáp án thì tao sẽ gϊếŧ từng đứa một thay vào nỗi đau đớn cho Thanh Hổ,tao nhất định gϊếŧ chết mày Mochi…máu của con tao đổ xuống tao nhất định khiến nó k còn máu để chảy…


Đệ: Nghe nói tộc hoa quỷ có thứ làm bất tử đúng k ạ


Bạch Hổ: Tao cũng nghe nói thế nhưng chỉ là lời đồn,muốn bất tử phải mua sao ngũ vị rồi phải hiến tế bằng máu người gì đó…nhưng chắc đồn thôi


Đệ: Sao ngũ vị có phải là đất không ạ


Bạch Hổ: Đúng r 5 mảnh đất tạo nên ngôi sao


Đệ: Vậy chắc có lẽ chỉ là lời đồn…


Kama nhận lệnh của Bạch hổ đi gϊếŧ người…


Kama: Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ


Đệ Hổ: Cố gắng làm tốt coi như trả ơn cho ngài Bạch Hổ đã cứu cậu


Kama: Tôi hiểu…


Đệ Hổ: Tôi đã cho người đi theo cậu có gì cứ sai bảo,hình ảnh về người cần gϊếŧ đến đó tôi sẽ gửi qua email cho cậu


Kama: Ok…


Kama ngồi mài cây kiếm của mình rồi nhìn xuống hồ…” Mình không còn sự lựa chọn”…


Tại Hoa Phủ…đèn được chăng khắp lối,bên trong căn phòng Mochi đang đấu kiếm với Quỷ Máu…cây kiếm xiên thẳng vào gần cổ quỷ máu rồi dừng lại


Quỷ Máu: Bao năm rồi tôi vẫn thua ngài


Mochi: Cũng khá hơn xưa rồi ( vỗ vai quỷ máu)


Aran: Lễ cưới sẽ diễn ra trong vòng 2 tiếng nữa đó ạ


Mochi: Bây giờ phải làm gì



Aran: Bây giờ ngài đi tắm rồi còn chuẩn bị thay đồ theo nghi thức truyền thống rồi sang hiện đại


Mochi: Lược bớt đi đơn giản thôi…


Aran: Vậy để tôi báo lược bớt thế nhưng ngài k hỏi cô gái kết hôn vs ngài là ai sao?


Mochi: Tao k quan tâm…( Mochi đi lạnh nhạt trong chiếc mặt nạ vụt qua Aran)


Quỷ Máu: Aran này,ngài ý sao đùng cái kết hôn vậy


Aran: Cũng k hiểu,tao nghĩ có lẽ là do tàn hoa


Quỷ Máu: Vậy sao k gϊếŧ con bé đó là xong


Aran: Chỉ là dự đoán,hơn nữa nó cứu ngài ấy khi xưa,k lẽ bh ngài ấy nói tao gϊếŧ mày vì tàn hoa…


Mochi cởi bỏ mặt nạ nhấp lên môi ly rượu,vị bác sỹ của anh ta mở cửa đứng phía sau


Mochi: Hôm nay sao k gõ cửa


Bác sỹ: Con gái tôi nó đã chờ cậu lâu lắm rồi,tại sao cậu không chọn nó


Mochi: Người kết hôn do các bô lão trong tộc chọn,ta k bận tâm đến


Bác sỹ: Nó ngay sau khi nghe tin cậu kết hôn đã bỏ ăn 4 ngày hôm nay rồi,nhìn con mình mà tôi xót xa lắm…


Mochi: Kết hôn…hãy nói vs cô ấy quên ta đi


Bác sỹ: Nếu nó quên thì đã quên lâu rồi,10 năm rồi cậu biết không,con bé luôn ở bên chỉ cần là cho cậu cái áo mà cậu khen là nó vui đến cả tháng,nấu một bát canh cho cậu muốn tự tay hầm ngồi từ 5h sáng đến 9h ngày nào cũng vậy…


Mochi: Narita này,điều đó đối vs ta chẳng có ý nghĩa gì khi mà trong lòng ta chỉ coi cô ấy như em gái của mình…k hơn k kém …


Bác sỹ đứng khóc trong lặng lẽ…


Mochi quay đi bước xuống hồ tắm,già mang đồ vào đặt lên bàn


Già: Đồ đã được là xong rồi ạ,ngài Mochi con gái của Narita ( bác sỹ) vẫn là người là bộ quần áo cho ngài đi lấy vợ nhưng cô ấy k dám đối diện,cậu có thể nạp vợ bé mà tại sao k cho cô ấy một cơ hội…


Mochi: Bất đắc dĩ ta mới kết hôn,trong lòng ta k có chỗ cho tình yêu


Già: Vậy lời nói thích cô gái đó dưới cây anh đào k lẽ là ngài nói cho vui,già k tin…


Mochi: Thích để đến mức yêu lại là hai phạm trù khác nhau,vì già ở bên ta từ nhỏ nên ta mới nói cho già nghe con gái của Narita không kết hôn với ta đó là may mắn…


Mochi nhìn ra ngoài tuyết với mái tóc ướt sũng,tiếng kèn tiếng hát bên ngoài đang rầm rộ cho việc chủ nhân hoa phủ kết hôn…


Tiếng ngươi làm vội vã …


Người làm: Cô dâu đến rồi kìa,xin mời vào trong chờ


Cô dâu: Cám ơn nhé …


Cô dâu trong chiếc váy trắng ngồi ở phòng chờ nhìn ra cây hoa bên ngoài…


Mẹ cô dâu: Kết hôn với ngài mochi chủ tịch tập đoàn Hoa Quỷ đó là phước lớn cho con


Cô dâu: Có thật là phước k mẹ,con nghe nói anh ra rất phức tạp


Mẹ cô dâu: Từ giờ sẽ là chồng con nên con phải cố gắng đừng hỏi hay nói những câu khiến cậu ấy phật lòng


Cô dâu: Con không sợ anh ta…


Mẹ cô dâu: Con k sợ nhưng còn bố mẹ,theo các người lớn trong tộc hoa phủ của họ thì con dựa theo tướng mạo và ngày tháng năm sinh rất hợp vs cậu ấy thế nên bố con từ giám đốc chi nhánh nhỏ đã lên làm trên tổng công ty,một bước lên tiên con ạ,con nhìn phủ của họ mà xem khác gì vua chúa đâu…


Cô dâu: Đôi khi tiền không phải là tất cả đâu mẹ,con chỉ muốn ít nhất là phải biết mặt…đằng này con k biết gì về anh ta,nếu quá giàu liệu con có giữ dc anh ta không,hay lại vài ngày lại đưa cô khác về…


Già mở cửa vào phòng cô dâu…


Già: Đến giờ rồi xin mời theo tôi,lễ cưới diễn ra kín đáo vì ngài mochi k thích ồn ào


Mẹ cô dâu: Dc tôi hiểu mà


Già: Còn cô dâu tôi khuyên cô hãy giữ vững ngài ấy,giúp ngài ấy sinh con đàn cháu đống để nối dõi và cô nên học cách chấp nhận rằng chủ nhân nơi này được phép cưới vợ bé…



Cô dâu đứng như chết lặng trước lời của già…


Bước tới lễ đường,Mochi ngồi trên cao trong bộ vest đỏ màu hoa anh đào…mái tóc chải gọn gàng tay chống chiếc gậy ngồi như 1 vị vua bên trên…


Aran: Cô dâu đến rồi


Mochi: Lại đây ( bảo cô dâu)


Cô dâu k sợ mà bước tới gần


mochi: Đưa tay cho ta


Mochi cầm dao cứa xoẹt vào bàn tay của cô dâu khiến cô ta sợ hãi,anh ta cứa tay anh ta rồi nắm lấy tay cô dâu


Mochi: Ta chủ nhân hoa phủ kết hôn với cô gái này,từ nay về sau cô ta sẽ là 1 phần của tộc hoa quỷ…


Cô dâu dù đau tay máu chảy ròng nhưng lặng lẽ quay sang nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này…ánh mắt muốn khám phá…


Quỷ máu trên đường ra sân bay lặng lẽ…anh ta cầm ảnh cua Hạnh rồi nắm chặt…


Quỷ máu: Tao phải gϊếŧ mày trước khi mày làm ảnh hưởng đến ngài ấy…tàn hoa…mày phải chết…( bay khỏi Nhật tới Mỹ)…


Kama đến nước Mỹ…lòng anh ta nghĩ đến đầu tiên là Hạnh,muốn gặp và ở bên Hạnh …điện thoại rung lên…


Kama: Khi xong nhiệm vụ nhất định mình sẽ đến bên cậu …


Vừa nói dứt lời Kama mở email hình ảnh người cần gϊếŧ lại chính là Hạnh…


Kama: K thể nào…k bao giờ…


Cô dâu ngồi trong phòng chờ chú rể đến mức ngủ gật…cô gái nhìn khắp căn phòng chú rể vẫn k trở về…mở cửa trong chiếc váy trắng đi ra bên ngoài thấy Mochi ngồi dưới gốc cây anh đào đang nhắm mắt…cô gái lặng lẽ ngồi xuống tay định bỏ chiếc mặt nạ của Mochi thì anh ta tóm lấy tay rồi mở mắt


Mochi: Dừng lại đi


Cô dâu: Tôi thấy anh đeo vậy khi ngủ sẽ khó chịu


Mochi: Hãy sống an phận ( đứng dậy)


Cô dâu: Tôi k muốn lấy anh nhưng vì gia đình,vì gia đình nên tôi mới phải lấy anh…


Mochi: Vậy thì để gia đình được sống thì hãy lặng lẽ đi ngủ đi…


Aran chạy vội đến báo cáo


Aran: Xin lỗi vì đã muộn rồi


Mochi: K sao nói đi


Aran: Quỷ máu hắn nói để loại bỏ tàn hoa hắn sẽ gϊếŧ cô Hạnh đó rồi đem đầu về cho ngài…


Mochi vội vã chạy


mochi: Hắn bay chuyến mấy giờ…


Aran: Khoảng 3 tiếng nữa sẽ đến Mỹ


Mochi: Chuẩn bị xe đi báo rằng tao phải qua Mỹ gấp


Aran: Ngài mochi nhưng nếu cô gái đó là tàn hoa thì sao


Mochi: Cô ta chính là tàn hoa đồ ngu…


Aran: Vậy hoá ra cậu thừa biết và chắc chắn cô ta là tàn hoa mới kết hôn để phá bỏ lời nguyền,Mochi cậu đang quan tâm đến cô gái ấy


Mochi: Báo vs bên kia bảo vệ cô ta chờ tao sang …


Aran: Mochi …tỉnh táo lại đi hnay tôi nc vs tư cách 1 người bạn,cô ta là tàn hoa đấy


Mochi: Tao chấp nhận làm cánh hoa tàn trong tay cô gái ấy được chưa…


Cô dâu đứng vẫn lặng yên nhìn chú rể chạy đi cứu cô gái khác,cô gái mà Mochi đã để trong lòng….