Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 116




Editor: Thiên Y

Kể từ khi bị trật chân ở trong bệnh viện, thái độ của Triển Mộ khiến Thương Lam có cảm giác cô không phải bị thương ở chân mà là toàn thân.

Giống như hiện tại.

"Em có thể tự mình tắm được." Cô giãy giụa ở trong lòng anh.

"Em bị trật chân chứ không phải trẹo tay!"

"Anh biết." Triển Mộ ôm cô đi vào trong phòng tắm.

Thương Lam tránh không được, nhìn một bên mắt cá chân ẩm ướt của mình. Đó là do lúc vừa mới về, Triển Mộ tự tay xoa rượu thuốc cho cô. Quen biết đã vài chục năm, cô dĩ nhiên hiểu được tính tình của anh. Người này nhìn bên ngoài thì lịch sự, nhưng thật ra bên trong là một con người rất khó xoay chuyển, một khi đã kiên định cái gì thì dù cô có nói có khản cổ cũng không lay chuyển được anh.

Tiếng nước chảy rào rào truyền tới bên tai, Thương Lam được đặt lên một cái ghế nhỏ. Anh vuốt lại tóc của cô, đặt xuống một hôn, rồi mới đi xả đầy nước vào bồn tắm.

"Em muốn tự cởi hay để anh giúp em cởi?" Triển Mộ thử nước ấm, xoay người lại dò hỏi.

"Em có thể tự cởi." Thương Lam níu lấy cổ áo không buông, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông cách mình mấy bước chân.

" Trơn, không để anh giúp em, một lát mà ngã xuống thì làm thế nào?" Anh thở dài, nhìn ánh mắt phòng bị của cô, tựa như đang nhìn một đứa bé không nghe lời.

"Ngoan nào! Nhìn bộ dạng này của em, cho dù anh muốn làm cái gì cũng không được, không phải sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam chợt đỏ lên, lắc đầu nhìn anh, nói thế nào cũng không chịu nghe theo.

Cho dù . . . . Cho dù kỳ kinh nguyệt của cô chưa qua, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . .

"Triển đại ca, Anh . . . . Anh để em tự tắm đi." Trên mặt Thương Lam thoáng qua một chút bối rối. Mặc dù hai người không phải là chưa từng tắm chung, nhưng vào lúc này . . . . Dù có nói gì thì cô cũng không thể để cho anh đụng.

Nhân lúc Thương Lam còn đang ngẩn người, Triển Mộ đã tìm xong áo ngủ cho cô.Anh cầm một túi băng vệ sinh mới lên, cẩn thận nghiên cứu hướng dẫn sử dụng bê trên, sau đó ở trước mặt cô xé ra.

"Triển Mộ!" Thương Lam không nhịn được thét chói tai: "Dừng tay!"

"Có phải làm như vậy không?" Anh quay người lại, dán miếng băng vệ sinh vào đày quần rồi đưa cho cô, tiện tay ném phần giấy bọc vào bên trong thùng rác.

Trái với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Thương Lam, anh lại bình thản ung dung.

Thương Lam chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống. Con người này thật là, mọt chút ranh giới cuối cùng cũng không có, thật là . . . . Thật là không biết xấu hổ!

Anh cầm quần áo treo về phía sau, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười, xắn tay awo sleen rồi đi về phía cô.

"Sợ cái gì? Trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy nữa?" Anh vừa nói vừa cởi cúc áo của cô. Thương Lam không ngừng giãy giụa, vừa đá vừa đánh, suýt nữa làm độ dụng cụ trong nhà tắm.

Rốt cuộc, sau mấy lần trượt tay, Triển Mộ thu lại nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng cảnh cáo nói: "Đừng động."

". . . . . ." Bả vai Thương Lam co lại, uất ức nhìn anh, chép miệng nhưng không dám cử động nữa.

Tay anh thuần thục như bóc bánh chưng, chỉ hai ba lần đã lợt hết đồ của cô. Thương Lam nhìn anh lấy miếng băng vệ sinh mình đã sử dụng xé ra rồi ném vào vào trong thùng rác, hốc mắt đỏ lên, lại muốn khóc.

Anh cười hôn một cái lên cái miệng nhỏ hồng hồng của cô rồi ôm người vào trong bồn tắm.

Việc ngâm nước nóng thật ra là một chuyện rất hưởng thụ, nhưng nếu như bên cạnh có thêm một người đàn ông cao lớn thô kệch, lúc nào cũng suy nghĩ sẽ xử lý mình như thế nào. . . . Vậy thì chuyện thoải mái liền biến thành một sự hành hạ dai dẳng.

Thương Lam thừa dịp anh không để ý liền cuộn tròn người ôm lấy ngực thỏ của mình, nhìn động tác ép buộc của anh, cầu xin:

"Nơi này em tự mình làm được, anh để em tự mình tắm. . . . ."

Không để ý lời của cô..., anh cúi đầu xuống, bàn tay lấy dầu gội rồi xoa lên tóc cô.

Thương Lam tóc khá dài, vừa đen vừa mượt, cầm trên tay giống như đang cầm một loại tơ lụa thượng hạng vậy.

Triển Mộ không chỉ một lần hoài nghi, tất cả dinh dưỡng cô hấp thụ có phải giành để nuôi tóc hay không.

Sức lực của anh vừa đúng, đầu ngón tay xoa vừa đủ khiến da đầu cực kỳ thoải mái, trong chốc lát liền giúp cô thả lỏng.

Cô không nhịn được nhắm mắt lại, đầu nhỏ không tự chủ hướng về phía anh, dựa vào cạnh bồn tắm, mi mắt không ngừng rũ xuống . . . .

Triển Mộ nhìn dáng vẻ sắp ngủ của cô, buồn cười thu tay lại, vuốt đi bọt trên tóc cô, bàn tay đi vào bên trong bồn tắm tìm kiếm nơi non mềm trên thân thể kia.

Đột nhiên cảm thấy một bàn tay đang sờ soạng trên người, từ trên cổ mảnh khảnh xuống giữa bộ ngực non mềm, vân vê, thậm chí đầu ngón tay dính sữa tắm vẽ vòng tròn trên đó.

Thương Lam kinh hoảng mở mắt, chống người ngồi dậy, tay chân luống cuống ngăn cản anh.

Anh chỉ đang lợi dụng chứ thực ra không phải đang giúp cô tắm!

Hai tay nhỏ bé ngăn cản bên trên nhưng không che hết bên dưới, cuối cùng khiến cho người ta dễ dàng túm lấy bẻ ra phía sau.

Thương Lam nóng nảy, đôi chân không ngừng đạp lung tung khiến bọt nước văng khắp nơi, làm ướt hơn nửa áo anh.

"Không được."

Âm thanh cô mềm nhũn, có phần nức nở.

"Yên tâm, anh sẽ không làm." Mặc dù ngoài miệng Triển Mộ nói như vậy, nhưng nơi nào đó dưới quần đã sớm ngẩng cao.

Thương Lam chú ý tới thân dưới anh biến hóa, khuôn mặt đang đỏ lên chuyển sang trắng bệch nháy mắt, cũng hiểu được dù anh không thật sự đi vào, nhưng bỏ qua chuyện để cho cô dùng tay hoặc dùng miệng để giải quyết. . . . . .

Nghĩ tới đây, cô phản kháng càng kịch liệt hơn, nhiều lần mắt cá chân đang bị thương đạp phải cạnh bồn tắm, đau điếng người, nước mắt cô cũng rơi càng nhiều.

Rốt cuộc khi Triển Mộ không nhìn được nữa, bàn tay rút cà vạt rồi buộc lấy cổ cô, hai tay rảnh rỗi liền ép lên bắp chân khiến cô không thể đạp loạn nữa, lời nói uy hiếp chợt vang lên: "Lộn xộn cái gì! Đã nói không chạm vào em thì sẽ không chạm vào. Đàng hoàng một chút cho anh."

Cô hít mũi một cái, cúi đầu nghẹn ngào như con thú nhỏ, một đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh ai oán, cuối cùng cũng an phận rồi.

Nhưng khi tay Triển Mộ chạm vào giữa hai chân cô, mới vừa im lặng không đến hai phút, Thương Lam liền thét to: "Không cần, nơi đó thật bẩn." Chỗ kia vẫn còn chảy máu đấy. . . .

Anh mở vòi nước, đẩy hai chân cô ra, xả nước rửa sạch sẽ nơi nụ hoa đỏ tưới kia. Nhìn cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt bên trong bồn tắm, cười nói: "Chỉ cần là em thì không bẩn."

Lần tắm này Triển Mộ tắm thật lâu, đến khi trêu đùa cô quá mức, xoa nắn hết một lượt từ trong ra ngoài. Đặc biệt là nơi riêng tư nhất mình của cô không biết được cắt tỉa bao nhiêu lần, thậm chí anh còn ác ý dùng vòi phun cọ rửa lên tiểu hạch nhạy cảm của cô. . . .

Cả người Thương Lam ửng hồng nằm ở trên giường, từ đầu đến chân nóng như bốc hơi, giống như một con tôm vừa mới luộc chín, lẳng lặng nằm trên bàn ăn mỹ vị.

Cô cắn một góc chăn nức nở thật thấp. Nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, bàn tay đánh lên chiếc gối bên cạnh đánh lên như đang xả giận.

Lúc Triển Mộ bước ra từ trong phòng tắm, thấy bộ dạng Thương Lam cầm chiếc gối đầu của mình mạnh mẽ đấm lên.

Nhìn đôi mắt ửng hồng của cô gái nhỏ đang trợn trừng mình thật đáng yếu, dù khí thế của cô có mạnh mẽ hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì . . . .

Anh lau nước vẫn còn đọng trên tóc mình, giọt nước lạnh lẽo rơi xuống lồng ngực tạo nên đường cong gợi cảm. Làn da ngăm đen hiện lên những tia nước dưới ánh đèn, trong phòng tắm không có toả ra khí nóng, có lẽ anh tắm bằng nước lạnh.

Hôm nay sắc trời ngoài cửa sổ đã đen thùi, đồng hồ treo trên vách tường chỉ vào mười giờ. Anh bước tới bật TV lên, cầm chiếc điều khiển nằm về trên giường.

Vốn chỉ muốn phản kháng, rốt cuộc Thương Lam lại ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ anh đến càng ngày càng gần. Dưới thân vẫn còn run run, xe dịch về một bên để giành cho anh một chỗ trống.

Cô quay lưng đi không muốn nhìn anh, ôm chăn rúc vào trong góc.

Ai ngờ một cánh tay vươn đến, túm lấy bả vai của cô kéo vào trong ngực của mình. Chỉ trong nháy mắt, cô đã bị anh ôm chặt vào trong lòng.

Cô không an phận động đậy, muốn thoát khỏi ngực anh nhưng cả người vẫn không dời được một chút, cái mông nhỏ bị bàn tay người nào đó bấm mạnh lên một cái.

Cô "A" một tiếng, nằm ở trên ngực của anh, nước mắt lưng tròng ngước mắt, nghẹn ngào nói: "Anh bắt nạt người."

Anh cười đến vui vẻ, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cắn lên: "Đúng! Anh khi dễ người."

Cuộc sống của Thương Lam là một người rất có quy luật. Đến mười giờ mỗi tối, nếu không có chuyện gì thì nhất định cô sẽ đúng giờ lên giường ngủ.Vào lúc này tựa vào trong ngực anh, cho dù không muốn đi nữa thì cô vẫn không nhịn được gật gù ngủ, nghe âm thanh trên TV, suy nghĩ dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng ôm cánh tay của anh ngủ say sưa.

Lần này kỳ kinh nguyệt không kéo dài bao lâu, chưa tới mấy ngày đã hết. Thương Lam còn nghĩ muốn kéo dài thêm mấy ngày nữa nên vẫn dùng băng vệ sinh, nhưng khi Triển Mộ thấy mấy cái băng sạch sẽ không có một giọt máu trong thùng rác, cô có nói láo cũng không được nữa.

Việc nói dối đó phải trả giá đắt. Đêm đó cô bị giày vò khiến cho không thể đứng thẳng được.

Triển Mộ giống như quyết tâm muốn cho cô có thai, mỗi ngày một chén thuốc, cũng không đi làm, đến khoảng thời gian nguy hiểm thì đè cô xuống giường làm cả ngày đêm.

Khoảng thời gian đó, trừ ăn cơm ra thì chính là ân ái. Cô không muốn nói chuyện với anh, tay đấm chân đá với sự ép buộc của anh. Ngay cả hàm răng, móng tay có thể sử dụng đều dùng đến, nhưng cô muốn đánh cũng không dám dùng hết lực, vì với người dàn ông Triển Mộ này, cô vẫn còn chút sợ hãi.

Khi anh vui vẻ có lẽ còn có thể trêu chọc khiến cô khó chịu, dù cô có càn quấy la lỗi om sòm như thế nào cũng có thể làm như không thấy. Nếu như thực sự tức giận thì dứt khoát trói người lại, ném lên trên giường, xem cô còn có thể ầm ỉ thế nào.

Thương Lam có chút tuyệt vọng, Triển Mộ này mềm không được cứng không xong, cô hoàn toàn không có biện pháp hiểu được anh.

Vốn dĩ trong lòng tràn đầy hy vọng chờ cảnh sát tìm đến cửa, cứu mình ra ngoài. Cho dù không cứu ra thì có thể tạm thời thoát khỏi tình huống này cũng tốt rồi.

Nhưng cô trong mòn mỏi, đợi đến hơn nửa tháng cũng không thấy có động tĩnh gì, cuối cùng đành phải buông tha.

Mà trong nửa tháng này, phá vỡ cục diện này chính là cuộc gọi điện đến.

Đó là cuộc gọi của Thương Trung Tín.

Hai ngày nữa là đến trung thu, Thương Trung Tín bảo bọn họ về nhà ăn một bữa cơm. Mà quan trọng nhất là, ngày đó là ngày Thương Trung Thời ra tù.

Kỳ thật với khả năng kinh tế của Thương Trung Tín và biểu hiện trong tù của Thương Trung Thời thì ông ta có thể được thả ra từ sớm. Nhưng dù sao ở thành phố B này, cơ nghiệp của nhà họ Lam đã được lâu năm. Có ngọn núi ở bên trên đè ép xuống như vậy, cứ thế khiến Thương Trung Thời phải chịu đủ án tù.

Thương Lam ngồi ở trong xe chống cằm, suy nghĩ trở về đời trước. Đúng là sau khi ra tù, một khoảng thời gian Thương Trung Thời sống tử tế. Cho đến khi Thương Trung Tín qua đời mới quay lại bản tĩnh thực sự. Thương Lam vĩnh viễn nhớ tới thời điểm luật sư tuyên bố di chúc, phản ứng của ông ta là chỉ thẳng vào mặt của Triển Mộ, bao nhiêu từ ngữ khó nghe đều được mang ra mắng xối xả, đơn giản là vì Thương Trung Tín để lại Thương thị cho hai chị em họ, mà Triển Mộ thay mặt họ quản lý công ty.

Suy cho cùng thì Thương Trung Tín cũng vô tình. Sau khi ông chết, ngay cả người em trai duy nhất cũng chỉ để cho mộ căn nhà và phí sinh hoạt hàng tháng chỉ đủ để duy trì cuộc sống.

Thương Lam nhíu mày, có chút không hiểu, thái độ của Thương Trung Tín với người em trai này thay đổi quá lớn so với trước và sau khi ông mất. Rốt cuộc thì bên trong đã xảy ra chuyện gì, hoặc là cô đã bỏ quên chuyện gì?

Khi cô vẫn còn đang ngẫm nghĩ thì xe đã chậm rãi lái vào cửa chính nhà họ Thương.