Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 60-1: Trên đường ắt sẽ gặp lại (1)





Du Tiểu Vãn thật ra có thể hiểu được vì sao Thược Dược không muốn đi. Láng giềng của Ấn ma ma cũng sống ở Hoàng Đào Hạng, nghĩa là một nhà giàu nho nhỏ, người một nhà xài chung một hoặc hai hạ nhân, rất nhiều gia vụ đều phải do con dâu lo liệu.

Chi phí ăn mặc của những gia đình kha khá kiểu này nhiều lắm là tương đương với nha hoàn tam cấp của Tào phủ. Nhưng Thược Dược đã là nha hoàn nhất đẳng của lão thái thái, cực kì có thể diện, cho dù là cậu cũng không thể tùy ý khiển trách nàng. Mỗi khi đi đâu ra ngoài, nàng còn có hai tiểu nha hoàn đi theo. Ngoại trừ việc rót trà, bóp chân cho lão thái thái, mười ngón tay đều không cần dính nước, tính ra còn được chiều chuộng hơn so với rất nhiều thiên kim của những nhà quan viên nhỏ. Lại nói, vị tú tài kia, trên đời này có biết bao nhiêu người đậu tiến sĩ nhưng không làm quan nổi, chờ hắn nhập sĩ, không biết phải chờ đến năm nào, Thược Dược làm sao có thể nguyện ý?

Du Tiểu Vãn kiếp trước liền biết, nha đầu Thược Dược kia thập phần thông minh, đi theo lão thái thái được trải nghiệm nhiều chuyện, nên thấu hiểu nhân tình, làm người trầm tĩnh, có chút tâm tư trèo cao, nhưng không tính quá phận, không nghĩ tới trèo lên cậu, chỉ thầm mơ ước một người có tuổi tương đương như Mẫn biểu ca, ở lại Tào gia an hưởng phú quý mà thôi.

Vốn dĩ đây là chuyện trong viện của lão thái thái, Du Tiểu Vãn không tiện nhúng tay, bất quá kiếp trước, Thược Dược thập phần quan tâm nàng, lại thêm trải qua một hồi đối thoại vừa rồi, Thược Dược khẳng định đã bất mãn mợ, nàng vừa vặn lợi dụng, thuận tay giúp đỡ một phen.

Nàng khẽ tựa vào lòng lão thái thái, nắm lấy ống tay áo lão thái thái, ngọt ngào nói: "Lão thái thái, Thược Dược tỷ tỷ còn chưa lớn tuổi đâu a." Nha hoàn bình thường hai mươi tuổi mới gả, Thược Dược mới chỉ mười bảy mà thôi, "Lão thái thái nếu thực bỏ được Thược Dược tỷ tỷ, không bằng thưởng cho Vãn Nhi sai sử vài năm nha."

Lão thái thái liền ngưng thần nhìn nàng, Du Tiểu Vãn ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dạng thiên chân rực rỡ lại khát cầu. Lão thái thái suy nghĩ một phen, Sơ Vân Sơ Tuyết chỉ mới mười hai, 13 tuổi, có khả năng cao đến thế nào cũng không đáng kể bao nhiêu, Triệu ma ma tuy rằng coi như tráng niên, nhưng lại cách một thế hệ, có những chuyện sẽ khó giải thích cho Vãn Nhi, quả thực cũng không được tốt lắm, chính là......

Du Tiểu Vãn biết lão thái thái băn khoăn việc Thược Dược và Trương thị lui tới gần, sợ mình chịu thiệt, liền cười nói: "Vãn Nhi tin tưởng lão thái thái là người biết dạy dỗ hạ nhân, Thược Dược tỷ tỷ nhất định là rất đắc dụng, nên mới da mặt dày đến cầu lão thái thái. Nếu để Thược Dược tỷ tỷ xuất phủ, chính là đem toàn bộ quy củ của Tào phủ chúng ta dạy cho người ngoài, người ngoài cũng không biết thưởng thức đâu a."

Ánh mắt lão thái thái trầm xuống, đúng là sau một đoạn thời gian lạnh nhạt với Thược Dược, nàng ta liền thành thật hơn, dù sao cũng là ở trong Tào phủ, có chuyện gì cũng có thể tùy thời xử trí. Nhưng nếu ép nàng ta ra phủ, nàng ta có thể đem những chuyện trong phủ nói cho người bên ngoài nghe, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với danh dự của Tào phủ. Lão thái thái liền quay sang nhìn Ấn ma ma, Ấn ma ma vội cười nói: "Lão thái thái cứ quyết định là được, bên kia cũng chỉ là cầu ta tới hỏi thăm, coi như là đến kể chuyện cho ngài thôi."

Lão thái thái liền cười nói: "Vãn Nhi nếu thật muốn người hầu hạ, thái thái liền cho con, con nhớ quản thúc nàng cho tốt, nếu có nàng phạm lỗi, thì cứ đem trả về cho ta." Lại gọi người mang năm mươi lượng bạc đến đưa cho Ấn ma ma, làm phí chạy chân, "Vất vả ngươi tới cửa nói tốt cho người ta, chính là không cách nào đáp ứng."

Ấn ma ma từ chối mấy lần, mới gượng gạo nhận lấy, ngồi một lát liền cáo từ rời đi.

Du Tiểu Vãn cũng quay sang cảm tạ lão thái thái, ngồi lại trò chuyện với lão thái thái một hồi, hưởng hết thiên luân chi nhạc, mới đến giờ các tiểu thư đến thỉnh an.



Ba tỷ muội Tào thị vào phòng, hành lễ với lão thái thái xong thì được phép ngồi xuống. Đỗ Quyên mang hai nha hoàn nhị cấp vào dâng trà, lại không thấy Thược Dược. Lão thái thái còn có chút mất hứng, nên vẫn chưa có ý nhả ra.

Du Tiểu Vãn vốn định khuyên vài câu, lại nghĩ, Thược Dược nếu thị sủng thành kiêu, về sau mình cũng khó quản nàng, không bằng để lão thái thái trước giúp đỡ ước thúc một chút, bởi vậy cuối cùng nàng cũng không lên tiếng.

Tào Trung Nhã không chịu được cảnh Du Tiểu Vãn cứ ngồi dựa vào trong lòng lão thái thái, vị trí kia vốn dĩ là của nàng, lập tức liền cười nói: "Biểu tỷ tối hôm qua thật phong cảnh a, được Tấn Vương phi gọi lên ngồi bên cạnh cùng xem kịch, kế bên còn có Quân Nhị công tử và Quân công tử của Tấn Vương phủ. Có biết bao nhiêu thiên kim như vậy, chỉ mỗi biểu tỷ mới có được vinh dự này."

Lời này nếu chỉ nghe thoáng qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì rõ ràng không ổn. Chẳng hạn như, đã có hai vị công tử ngồi ở cạnh Tấn Vương phi, sao ngươi không tránh sang chỗ khác nha? Chẳng hạn như, xem kịch có phải rất cao hứng, rất phấn chấn đến nỗi đã quên bản thân đang ở trong hiếu kì? Du mẫu dù gì cũng là đứa con gái được lão thái thái thương yêu nhất, thế nên lão thái thái đối với Vãn Nhi chính là yêu ai yêu cả đường đi. Nếu Vãn Nhi bị cho rằng có ý bất hiếu với mẫu thân, rất có khả năng bị lão thái thái ghét bỏ.

Du Tiểu Vãn liền làm ra vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, "Khó có dịp thấy Tấn Vương phi vui vẻ, tỷ đương nhiên nên ra chút sức vì Tào gia, muốn nương nhờ quan hệ ở chỗ Tấn Vương phi, kỳ thật cũng là vì tỷ còn nhớ những vở kịch nam đó mà thôi."

Con cháu Tào gia nếu muốn phát đạt tiến tới, đương nhiên không thể thiếu tự thân cố gắng, nhưng cũng phải cực kì trân trọng sự giúp đỡ từ giới quyền quý. Nghe được Vãn Nhi là vì giúp Tào gia xuất lực, ánh mắt lão thái thái trở nên nhu hòa, "Nghe nói tính tình Tấn Vương phi rất cổ quái, cũng may con có thể lọt vào mắt của bà ấy, coi như là có phúc."

Lão thái thái nói xong cũng không nói gì khác, Tào Trung Nhã cảm thấy vạn phần thất vọng.

Đỗ Quyên tiến vào, nói tuyết lại bắt đầu rơi, lão thái thái liền nói: "Đi tới đi lui dễ dàng ngã, buổi tối hãy ở tại đây dùng cơm đi."

Du Tiểu Vãn gật đầu bảo vâng, rồi bảo Sơ Tuyết về phòng mang áo khoác tới, đợi cậu lại đây thỉnh an, người một nhà cùng dùng cơm chiều, lại đi sang gian phòng phía đông uống trà nói chuyện phiếm.

Tào Thanh Nho nói với lão thái thái, "Nhà Trần đại nhân sang năm mới sẽ lên đường, Cổ Hồng Hưng đã đáp ứng bán cho con, chính là phải đợi rời kinh mới thả người." Sau đó lại cười, nói tiếp: "Duệ Nhi đã vào Quốc Tử Giám một năm, giờ là thời điểm bắt đầu chuẩn bị cho con đường làm quan, nương xem...... Vừa vặn sắp đến ngày tết, có nên bảo Cổ Hồng Hưng tạm thời hỗ trợ Duệ Nhi chuẩn bị lễ tết trước?"


Giữa các phủ, thế nào cũng có lúc phải quà cáp qua lại, nhất là những ngày lễ tết, có thể là vì có quan hệ đặc thù nào đó hoặc là có việc cầu người, cũng có khi dùng danh nghĩa cá nhân lén tặng một phần. Nếu Tào Trung Duệ muốn con đường làm quan sau này được thuận lợi, lúc này quả thực phải bắt đầu thành lập vòng tròn xã giao. Cổ Hồng Hưng vốn ái tướng dưới trướng Trần đại nhân, quen biết với rất nhiều quan viên trong triều, nếu bảo hắn hỗ trợ tặng lễ, một là, có thể giúp Tào Trung Duệ thành lập giao tình với cái quan to trong triều, hai là, miễn cho Tào Trung Duệ tự mình đăng môn, dễ khiến người ta cảm thấy quá mức hấp tấp.

Chính là Cổ Hồng Hưng vốn dĩ là để tặng cho Du Tiểu Vãn làm của hồi môn, bởi vì sự tình đại khái đã quyết định rồi, nên lão thái thái gần đây cũng đã hé mở chút ít với nàng. Cậu rõ ràng đã biết, nay lại cố ý nói muốn mượn người, chủ ý này không chừng là do mợ đề suất, chỉ sợ mượn rồi sẽ không trả...... Du Tiểu Vãn ra vẻ hiếu kì hỏi: "Không phải nói năm sau mới giao người sao? Hay là Trần đại nhân nguyện ý cho chúng ta mượn trước mấy ngày?"

Qua ngày lễ mà còn đến tặng quà, vậy thì quá lộ liễu.

Lão thái thái nghe ra ý Vãn Nhi không muốn, trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Nếu là sang năm mới giao người, chỉ sợ không còn cách nào để tặng lễ, trước bảo hắn đến cửa hang của Vãn Nhi để giúp việc, đợi đến Tết sang năm lại bảo hắn đến hỗ trợ."

Đến chỗ Vãn Nhi làm thủ hạ một năm, coi như đã ấn định xong thân phận, đến lúc đó, nói mượn chính là mượn.

Tào Thanh Nho cảm thấy có chút khó xử, Trương thị thì trong lòng vừa giận vừa vội, không ngừng lặng lẽ kéo kéo góc áo Tước gia, Tào Thanh Nho đành phải làm như không biết.

Biên độ động tác này tuy rằng không lớn, nhưng lão thái thái cũng không mờ mắt đến mức đó, trong lòng khẽ than nhỏ, lại nói đến chuyện Tào Trung Duệ, "Được thì nên đến Hà gia nhiều một chút, Hà đại nhân cũng không thể không quan tâm con rể. Nếu còn có người thích hợp, ta cũng sẽ lưu tâm."

Hà Thị lang cũng là quan lớn, hơn nữa là Hộ Bộ, vào ngày tết, nhất định có nhiều quan viên lui tới. Hà Thị lang khác với Tào Thanh Nho, vợ trước của ông tạ thế, sau này mới tái giá, hai đời thê tử đều hiền lành, thiếp thất trong nhà cũng không ít, trưởng tử thứ tử chạy đầy đất, nhưng nữ nhi lại chỉ có mỗi một mình Hà Ngữ Phương, bằng không cũng sẽ không nâng niu như châu như bảo, gả cho người có địa vị cao thì không được, nhưng quyết không gả cho người có địa vị quá thấp. Cho nên, đối với đứa con rể Tào Trung Duệ này, khẳng định là coi trọng, chỉ cần Tào Trung Duệ chịu đối đãi tốt với Hà Ngữ Phương. Đương nhiên, lời này còn có một tầng ý khác, Tào Trung Duệ còn có rất nhiều chiêu số, không cần cùng Vãn Nhi tranh giành một hạ nhân.

Nhưng Trương thị một lòng nhào vào trên người con mình, huống hồ chỉ cần nghĩ đến sau này mình phải dẫn một đứa con dâu mất cổ ra ngoài dự tiệc, đầu liền thấy đau, không mặn không nhạt nói: "Còn chưa chính thức đính ước, đã vội vàng đăng môn, cũng quá hạ thấp thân phận. Lão thái thái thương yêu Vãn Nhi, giữ người tốt làm của hồi môn cho nàng, không mượn được thì thôi, dù sao Duệ Nhi tuổi còn nhỏ, con đường làm quan có thể chậm rãi chuẩn bị. Ta đây làm mợ, có thương yêu cũng biết làm thế nào, lại không biết Vãn Nhi thích dạng người gì, nếu Vãn Nhi nhìn trúng nha hoàn nào ở chỗ mợ, thì cứ việc tùy ý chọn đi."

Nói cứ như là Du Tiểu Vãn cướp đoạt hạ nhân của Tào Trung Duệ, hơn nữa cũng rõ ràng chỉ ra thái độ bất công của lão thái thái.


Du Tiểu Vãn hoảng sợ không biết làm sao, "Không cần không cần, trong viện của con không thiếu người." Nàng còn định nói nữa, lão thái thái đã vịn tay nàng lại.

Dù sao cũng là là tôn tử ruột thịt, quên mất việc phải tìm cho hắn một trợ thủ đắc lực, lão thái thái không phải không hổ thẹn, nhưng nghe Trương thị nói như vậy, trong lòng vẫn thập phần bất mãn. Bà vì sao phải tìm cho Vãn Nhi một người hầu biết rõ chiêu số trên quan trường? Còn không phải bởi vì Trương thị làm hại Vãn Nhi thiếu chút nữa phải ra công đường? Nếu không phải Trương thị có ý đồ quá ngoan độc, khi dễ bé gái mồ côi đến mức khiến trái tim người ta băng giá, bà cũng sẽ không bất công như vậy. Thử nghĩ mà xem, giờ đang là lúc bà mạnh khỏe an khang, Vãn Nhi còn có bà che chở, nếu là một ngày nào đó, bà giơ hai chân lên trời, Trương thị sẽ đối đãi Vãn Nhi thế nào?

Lão thái thái liền hừ một tiếng, "Ngươi làm mợ, luôn miệng nói là thương Vãn Nhi, mà đã sắp hết một năm, cư nhiên ngay cả Vãn Nhi thích dạng nha hoàn gì, trong viện thiếu người nào, cũng không biết, còn ở đây lên giọng nói chuyện? Ý chỉ đã ban xuống rồi, sao không mau thu xếp việc hôn nhân với Hà gia? Ta nhắc nhở ngươi hai câu, ngươi đáp lại một chuỗi dài, người khác không biết, còn tưởng rằng ngươi là mẹ chồng."

Lời này nói rất nặng, mắng Trương thị vừa to tiếng vừa bất hiếu. Trương thị nghe vậy, hai mắt liền ngân ngấn nước mắt. Tào Thanh Nho cũng khó xử, vội hoà giải, "Mẫu thân đừng tức giận, đều là Uyển Nhi không biết ăn nói. Sắp đến tết, phải vui vẻ thì mới tốt, cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, đâu đáng để người một nhà mất hòa khí." Nói xong nhìn về phía Du Tiểu Vãn, ám chỉ nàng nếu có thể chủ động nhường Cổ Hồng Hưng ra, hai bên chái nhà đều có thể vui vẻ.

Một hạ nhân có năng lực tự mình đảm đương như thế, có muốn đều không được, nàng sao lại tự dung đẩy người đi ra ngoài? Du Tiểu Vãn chỉ làm như không hiểu ánh mắt của cậu, quay sang xoa xoa lung lão thái thái, ôn nhu khuyên nhủ: "Lão thái thái đừng nóng giận. Mợ đã bảo Vãn Nhi tùy tiện chọn người, là có ý thương yêu Vãn Nhi đó a. Con nghe nói, sính lễ của Duệ biểu ca đều đã chuẩn bị xong, mợ làm sao có thể kháng chỉ không tuân, liên lụy Tào gia đâu?"

Mặt Trương thị lập tức trắng bệch, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái. Việc bà cố ý kéo dài, bên phía Hà gia không phải không có phê bình kín đáo, bất quá còn có thể chịu, nay xú nha đầu này lại nói ra câu kháng chỉ, chẳng phải là cường ép bà lập tức đi cầu hôn sao?

Du Tiểu Vãn quay sang nhìn Trương thị, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt bình thản, nhưng ở trong mắt Trương thị, vẻ mặt kia thấy thế nào cũng có vài phần khiêu khích, khóe môi cười nhưng giọng nói lại mỉa mai, cứ như đang nói, ngươi thật sự dám kháng chỉ sao?

Trương thị bỗng nhiên mất hết khí thế, né tránh ánh mắt, không dám lại đối diện với nàng.

Lão thái thái nghe được hai chữ "kháng chỉ", quả nhiên lập tức muốn cùng con và con dâu thương lượng chuyện đem sính lễ đến Hà gia, vội đuổi bọn tiểu bối đi về trước.