Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 46: 46: 46 Yêu Tiên Sinh Nhất







Tiêu Dạ Nguyệt không biết sóng gió trên diễn đàn, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nhà của cậu, có dì Lâm dì Trần luôn quan tâm hỏi cậu thích ăn gì, có bác Vương làm vườn thường cắt hoa tặng cho cậu, còn có tiên sinh luôn yêu cậu.

Nhà của cậu sẽ không ai nói xấu cậu, không ai chửi cậu.

Cả đường đi gương mặt Tiêu Dạ Nguyệt đều xị ra, hai má ửng đỏ, đôi mắt trùng xuống buồn rầu.

Cảnh Tuyên hỏi cậu mấy lần nhưng cậu đều lắc đầu.

Vì hôm nay cậu ra về sớm, đi đường vào giờ cao điểm nên tắc đường, đợi về được đến nhà đã qua ba tiếng, trời cũng tối rồi.

Cầm theo túi nhỏ của mình lặng lẽ đi vào nhà, vừa nhìn thấy Tống Cảnh Nghi đang ngồi trên ghế mặt đối mặt với Donna, cậu đã chạy nhanh đến ngồi vào lòng hắn.

Tống Cảnh Nghi đang gọi là dạy cho Donna biết lễ nghi gia đình.

Làm con gái hắn rồi không thể tỏ ra chảnh chọe được.

Đang nghiêm mặt dạy dỗ, bé con của hắn hôm nay lại chủ động ngồi vào lòng để hắn ôm.

Sướng quá, con gái cút ra đi, nhìn cái gì.

Theo sau suy nghĩ đó là Donna đang ngồi dáng tiểu thư bị đạp xuống khỏi ghế sô pha khiến nó hoảng sợ dựng lông kêu méo một tiếng.

Tống Cảnh Nghi chỉnh lại tư thế ngồi của Tiêu Dạ Nguyệt, để cậu ngồi đối diện úp đầu vào ngực mình.

"Bé con, hôm nay đi học có vui không?"

Nhưng bé con của hắn không có phản ứng đáp lại.

"Bé con, em buồn ngủ sao? Không được, phải dậy ăn tối trước đã nào." Hắn vừa nói vừa muốn đẩy bé con ra dẫn cậu đi vào phòng ăn, lại thấy hai tay cậu nắm chặt áo sơ mi trước ngực hắn, đầu úp sấp vào ngực hắn không dậy.

"Bé con, phải ăn đã, ngoan nào."

Tiêu Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, dụi cả khuôn mặt đẫm nước mắt vào áo hắn.

Tống Cảnh Nghi cảm nhận được phần áo trước ngực dính vào cơ thế mới nhận ra cậu không ổn.

"Bé con, em sao vậy? Chẳng lẽ ở trường lại có ai nói gì em sao? Là cô gái hôm trước đến gây chuyện với em sao?"

Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt không trả lời, cậu cứ úp sấp trong ngực Tống Cảnh Nghi lặng lẽ rơi nước mắt.

Tống Cảnh Nghi phải dỗ cậu rất lâu cậu mới nín, chỉ là lúc này hai mắt đã đỏ hoe, má vừa đỏ vừa nóng, trán nóng còn có dấu hiệu như phát sốt, khóc đến nấc lên.

Tống Cảnh Nghi nghĩ, hắn đưa cậu đến trường học là sai rồi sao? Đây vốn dĩ không phải điều mà hắn muốn nhìn thấy ở bé con khi đi học.


Hắn muốn nhìn thấy bé con của hắn luôn cười, cảm thây vui vẻ hạnh phúc khi được đến trường.

Chứ không phải để cậu bị tổn thương ấm ức mà khóc.

"Bé con, anh xin lỗi.

Nếu không từ mai chúng ta không đi học nữa.

Em ở nhà chán thì cùng anh đi lên công ty, nếu không chúng ta lại đi chơi, đi du lịch vòng quanh thế giới."

Tiêu Dạ Nguyệt dụi mắt lắc đầu.