Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 40: 40: 40nổi Sát Tâm







Ăn xong cơm trưa là đến giờ đi nghỉ ngơi, Tiêu Dạ Nguyệt cũng đã đăng ký ở chỗ Lâm Nghị một phòng nghỉ, lúc này đang được Cố Linh Lan dẫn đến phòng nghỉ.

Nhìn qua phía bên kia có nhà vệ sinh, Tiêu Dạ Nguyệt vội đưa tay giữ cô lại, vội gõ chữ trên điện thoại.

"Chị ơi, chị đợi em một chút ạ."

Cố Linh Lan rất thích nghe Tiêu Dạ Nguyệt gọi chị ơi.

Có cảm giác như đang làm mẹ, nghe đứa con ngoan gọi mẹ ơi, mẹ ơi.

Cô cười tít mắt vẫy vẫy tay ra hiệu cậu đi.

Tiêu Dạ Nguyệt nhanh chóng chạy qua hành lang bên kia.

Đang là giờ nghỉ trưa, cậu vì đăng ký phòng ở chỗ Lâm Nghị nên mới về muộn, lúc này hành lang vắng tay, thỉnh thoảng mới có một vài người đi qua.

Nhà vệ sinh cũng im ắng không kém, cũng vì vậy lúc Tiêu Dạ Nguyệt chuẩn bị bước chân vào trong tình cờ nghe được tiếng người nói chuyện bên trong vọng ra rất rõ ràng.

Đó là một giọng nam ngọt ngào và đang làm nũng.

"Uông tổng, người ta đã nghe lời anh như vậy, anh còn không định thưởng cho người ta sao."

"Em không cần xe.

Em luôn ở trường học, đi xe không tiện.

Nếu không anh cứ đưa thẻ cho em, em muốn gì sẽ tiện mua luôn."

"Tất nhiên rồi.

Em sẽ thưởng cho anh mà.

Tối nay vẫn chỗ cũ sao."

"Vậy thì đến nhà em đi.

Tối nay em xin nghỉ về nhà."

Tiêu Dạ Nguyệt không phải thích nghe lén người ta nói chuyện, nhưng cậu đang muốn đi vệ sinh, không thể quay đầu bỏ về được.

Thấy người kia nói cũng sắp xong, cậu như tự nhiên bước vào giống như chưa nghe thấy gì.

Chàng trai kia sửng sốt nhìn cậu, đến mức làm rời cả điện thoại.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất bắn đến chân cậu, tuy vậy điện thoại vẫn chưa tắt, giọng của người bên kia vẫn vọng sang rõ ràng.

"Được rồi, tối nay anh sẽ đến chỗ bé yêu.

Nhớ mặc bộ đồ hôm trước anh mua nằm trên giường đợi anh nha." Kèm theo đó là giọng cười khà khà, giọng nói này cũng mang theo nét thời gian mà không giống như giọng người trẻ.

Tiêu Dạ Nguyệt lúng túng đưa điện thoại trả lại cho người ta.

Cậu nhận ra đây là anh trai có giọng nói rất hay học ở lớp câu,tên Diệp Nam.

Cậu hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi bước nhanh vào buồng riêng.


Diệp Nam vẫn còn đứng ngây người cầm điện thoại.

Chiếc điện thoại lúc này chẳng khác gì cục gạch nóng phỏng tay.

Người đàn ông bên kia không thấy ai đáp lại, gọi vài tiếng.

"Bé yêu, bé yêu.

Em đâu rồi?"

Giọng nói của Diệp Nam mang theo sự run rẩy, căng thăng và cả sợ hãi.

"Em...em làm rơi điện thoại."

"Nếu hỏng thì nói anh, anh sẽ mua cái mới cho em, bé yêu."

"Uông....Uông tổng, em phải cúp máy rồi." Nói xong không đợi người bên kia phản ứng lại đã cúp máy.

Sau đó cả người gục vào bồn rửa mặt, môi tái nhợt đi, gương mặt cũng trắng hơn bình thường.