Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 37: 37: Muốn Ôm Muốn Hôn







***Chương này có nước lèo và một miếng thịt nhỏ mang tên em chưa 18*** 〜( ̄▽ ̄〜)

Hôm nay hắn phải đối phó với Ôn Thường Thế cả một ngày, đến chiều về lại công ty lại còn một cuộc họp quan trọng nên về muộn hơn mọi ngày.

Vừa vào đến nhà, nhìn quanh cũng không thấy bé con của hắn đâu.

Mọi lần giờ này cậu đều nằm trên sô pha xem mấy bộ phim truyền hình máu chó hoặc đổ nát tam quan.

Nghĩ nghĩ liền đoán chắc cậu ở trên phòng làm bài tập.

Hắn nhớ Lâm Nghị có giao cho cậu viết một bản nhạc.

Đi lên phòng lại bất ngờ thấy Cảnh Tuyển đứng lù lù trước cửa phòng ngủ của hắn.

"Anh làm cái gì vậy? Tôi nhớ đâu có yêu cầu anh đứng canh ngay cửa."

Tống Cảnh Nghi vừa khó hiểu vừa đưa tay mở cửa, nhưng cửa lại khóa trong, vặn thế nào cũng không được.

Tống Cảnh Nghi: "Sao vậy? Sao lại khóa cửa rồi."

Cảnh Tuyên lúc này mới lạnh giọng kể lại toàn bộ chuyện cả ngày hôm nay ra.

Giọng điệu bất mãn.

"Anh rốt cuộc tìm một tên lang băm ở đâu đến vậy.

Chỉ biết ăn với ăn, còn chẳng biết đã đầu độc cái gì vào đầu cậu chủ chúng tôi."

Tống Cảnh Nghi nhớ lại bộ dáng không đứng đắn của thằng bạn mình, thêm cái tính cách quái đản cười hà hà, nhớ lại hắn liền rùng mình.

Hắn đã phần nào đoán được tên kia đã nói cái gì, nhưng cũng đã vài năm không gặp người kia rồi, nhỡ đâu tính cách anh ta thay đổi thì sao.

Nhưng đến lúc mở cửa lật chăn ra, hắn thấy hình tượng của thằng bạn hắn ở trong lòng hắn còn sụp đổ hơn lúc trước.


Còn dạy bé con của hắn những cái này, tên *******.

Có chết cũng không hết tính dam.

Tống Cảnh Nghi bình tĩnh hạ chăn xuống đi ra cửa nhìn Cảnh Tuyên, "Không có việc gì.

Anh về nghỉ ngơi đi." Nói xong liền tàn nhẫn đóng cửa cái rầm.

Cũng may ở vị trí vừa rồi hắn túm chặt lật lên khuất với cửa nên Cảnh Tuyên không nhìn thấy.

Sau khi thao tác xong cái cửa, hắn lại đứng nửa ngày bên cạnh giường.


Mà người nắm trên giường cũng không thay đổi tư thế, chỉ là cái quần đã được kéo lên, chym nhỏ trong quần đã xìu xuống như cọng bún.

Tống Cảnh Nghi vuốt cái mặt đã nóng lên của mình, hơi thở gấp gáp.

Kiếp trước hắn cũng không có ăn chay, cũng đã dụ cậu lên giường trước khi cậu mười tám tuổi.

Từ lúc đưa cậu về nhà đến nay hắn đều cắn răng chịu đựng.

Cậu lại một hai thích xô đổ cái tường thành bảo vệ trong lòng hắn.

Tiêu Dạ Nguyệt nằm trong chăn cả người cũng héo theo con chym nhỏ rồi.