Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 476: Trăm năm tịch mịch, nhất thế hoan nhan




Long Huyền không biết bản thân ngồi dưới tàng cây ngô đồng khóc rống bao lâu, cuối cùng có lẽ đã khóc đến mệt mỏi, hắn dựa vào thân cây, ngước nhìn trời cao, không còn rơi lệ nữa. Không biết vì sao, giữa không gian trắng xóa tuyết bay, hắn lại nhìn thấy điện Trường Minh, Long Huyền cả kinh, hắn muốn đứng dậy nhìn thật kỹ, nhưng không cách nào khiến thân thể mình nhúc nhích.

Long Huyền nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ, bởi vì những hình ảnh trước mắt đang biến ảo, hắn nhìn thấy phòng ngủ của mình trong điện Trường Minh, người nằm trên long sàng, bệnh không ra hình người, chính là hắn. Long Huyền dụi hai mắt, hắn không nhìn lầm, người nằm trên long sàng kia quả thật là hắn, còn có Trữ Phi nửa quỳ bên cạnh, một người đứng đó, là một tăng nhân áo xám, dĩ nhiên là Phất Y.

“Tử Chu, trẫm có chuyện muốn nói riêng với Đại Sư, ngươi lui trước đi.”

“Thần tuân chỉ.”

“Bệ hạ, ngài có gì dạy bảo.”

“La Duy… La Duy nay đã ở Hoàng Tuyền sao?”

“Người đã chết tất nhiên đã về Hoàng Tuyền địa phủ.”

“Vậy nếu trẫm đi tìm y, liệu có thể nhìn thấy y không?”

“Bệ hạ, hai người đã không còn duyên phận.”

“Vì sao lại không còn?”

“Bởi vì y không muốn gặp lại ngài.”

“Thật vậy sao? Trẫm muốn gặp y, trẫm sẽ đối xử với y thật tốt, không có cách nào cứu vãn sao?”

“Bệ hạ là thiên tử Đại Chu, hồn về bạch cốt linh đường, vì sao nhất định phải gặp một cô hồn?”

“Kiếp sau trẫm cũng không gặp được y sao?”

“Cứ cho là sẽ gặp lại, bệ hạ định sẽ làm gì? La Duy không nhất định lại một lần nữa yêu ngài, có lẽ dung mạo sẽ vô cùng xấu xí, có lẽ y chẳng những dung mạo xấu xí, còn vụng về vô tri, bệ hạ, ngài vẫn muốn có một đoạn duyên với y sao?”

“Trẫm không dám nghĩ sẽ lại yêu thương y, trẫm chỉ cần y một kiếp vô ưu, những thứ khác trẫm đều không mong muốn. Kiếp này trẫm đối xử không tốt với y, trẫm nợ y, trẫm phải trả lại.”

“Đây là nguyện vọng cuối cùng của bệ hạ?”

“Không sai, tu vi của Đại Sư đã đạt tới cảnh giới thần linh, ngươi hãy giúp trẫm, ít nhất là để La Duy kiếp sau vô lo vô nghĩ.”

“Bần tăng không quản được kiếp sau, thưa bệ hạ.”

“Không có cách nào sao? Vậy trải qua kiếp này một lần nữa thì thế nào?”

“Ba kiếp luân hồi.”

“Cái gì?”

“Bệ hạ dùng ba kiếp luân hồi của ngài, đổi lấy một kiếp trùng sinh.”

“Ngươi có thể làm được?”

“Trả nợ kiếp này, không bằng để kiếp này quay lại. Bần tăng cũng không biết, sống lại một kiếp liệu có khiến tất cả thay đổi được hay không.”

“Được, ba kiếp luân hồi, trẫm đổi.”

“Bệ hạ, còn có một thứ ngài buộc phải trả giá.”

“Mặc kệ thứ gì, trẫm cũng đều nguyện ý, chỉ là Phất Y, ngươi đừng lừa trẫm! Không thì trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Bệ hạ, thứ kia…”

“Khụ, khụ, khụ…”

“Bệ hạ!”

“Tử Chu, trẫm đi tìm La Duy!”

“Bệ hạ!”

“Trữ tướng quân, bệ hạ đã sắp về trời, ngài mau đi gọi thái tử điện hạ cùng mọi người đến đây.”

“Được.”

“Bệ hạ, quay lại một kiếp là chuyện nghịch thiên, mấy trăm năm tu vi của bần tăng cũng mất hết, thứ người còn phải trả giá, chính là, La Vân Khởi sẽ không yêu người nữa.”

……

Long Huyền toàn thân băng lãnh.

“Bệ hạ! bệ hạ! Thái y, thái y mau lại đây, bệ hạ không ổn rồi!”

Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Long Huyền mở mắt, thấy Phúc Lai quỳ gối trước mặt lớn tiếng khóc.

“Bệ hạ, ngài tỉnh rồi?” Phúc Lai thấy Long Huyền lặng lẽ mở mắt, vội gọi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài có chỗ nào không thoải mái?”

Long Huyền ngồi yên một lát, mới rồi chẳng lẽ là một giấc mộng Nam Kha(**)? Phất Y, Long Huyền nhớ kỹ cái tên này, đứng lên từ nền tuyết, lắc lư rời khỏi Y Cẩm viên.

(**)Hãy tham khảo ở đây 

“Vạn vật trên thế gian đều có nguyên do. Bần tăng đã nói với bệ hạ, hãy phá bỏ chấp niệm, ngài cứ cố chấp níu kéo quá khứ của Cẩm vương gia, là vì muốn biết kiếp sau của y? Biết thì có thể thế nào? Nếu y lại đầu thai làm người, cho dù không tình đến dung mạo, nhưng cũng không có chút quan hệ nào với bệ hạ đâu.”

Phá bỏ chấp niệm, Phất Y không chỉ một lần khuyên hắn hãy phá bỏ chấp niệm này, người này cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không nói, cứ đứng một bên nhìn hắn với La Duy đi đến ngày hôm nay! Long Huyền lảo đảo bước đi trong tuyết, hắn muốn đi tìm Phất Y, người này đáng chết, thật sự đáng chết!

“Bệ hạ!” Phúc Lai đuổi theo Long Huyền.

“Cút hết đi cho trẫm!” Long Huyền gào to với những người phía sau: “Ai đi theo trẫm, trẫm liền xử tử! Cút hết cho trẫm!”

Đêm ba mươi, thượng đô vang tiếng pháo mừng năm mới, ngày ấy tuyết lại rơi, là Thụy Tuyết, Thụy Tuyết triệu năm mới có một lần, mọi người đều nghĩ, vừa năm mới này mùa màng sẽ tốt tươi.

Khi Long Huyền vọt tới chùa Hộ Quốc, cửa chính rộng mở, chỉ là không có tăng lữ nào đứng ở trước cửa nghênh đón hắn.

“Phất Y!” Long Huyền gọi to danh tự Phất Y Đại Sư rồi bước vào chùa, không ai đáp lời hắn, cứ như ngày hôm nay ngôi chùa của Long thị Đại Chu không một ai còn sống.

Long Huyền lập tức đi tới thiện phòng của Phất Y Đại Sư, hắn có thể khẳng định, hòa thượng này hiện tại hẳn là đang ở bạch cốt linh đường chờ hắn.

Xương trắng đắp thành linh đường, âm trầm ẩm ướt, khiến lòng người run sợ, tựa như Địa Ngục trần gian, là nơi khai quốc chi quân của Đại Chu khai an giấc ngàn thu, nơi các vị vua của Long thị sau khi băng hà – trừ phi bọn họ chuyển thế tái sinh – bằng không nơi này chính là nơi vong linh bọn họ quẩn quanh. Khi Long Huyền đi vào bạch cốt linh đường, cuồng phong gào thét, phảng phất như tổ tiên Long thị đều đang khiển trách đương kim đế vương Long thị.

Long Huyền không hề phản ứng, kiếp này hắn sát phạt vô tình, tự tay tạo nên không biết bao nhiêu núi xương biển máu, hắn không sợ vong linh, đã không có La Duy, trên đời này, Long Huyền không còn thấy cái gì đáng sợ nữa.

“Bệ hạ.” Giọng nói của Phất Y Đại Sư từ trong linh đường truyền ra.

Long Huyền bước nhanh vào nơi thờ phụng thi hài Khai Nguyên đại đế, một vòng tròn màu vàng cực lớn xuất hiện trước mặt Long Huyền.

Phất Y Đại Sư đứng giữa vòng tròn này, nghe được tiếng bước chân Long Huyền, ông cũng không xoay người lại, chỉ đưa lưng về phía Long Huyền nói: “Bệ hạ, Cẩm vương đã đi rồi.”

“Đây là cái gì?!” Long Huyền chỉ vào vòng tròn trước mặt hỏi Phất Y nói.

“Trong Phật giáo, đây là bánh xe luân hồi.” Phất Y Đại Sư nói.

“Vì sao trẫm chưa từng nhìn thấy?”

“Chôn sâu dưới đất, bệ hạ chưa từng nhìn thấy cũng không có gì kỳ quái.” Phất Y Đại Sư nói: “Người có Lục Đạo Luân Hồi, bệ hạ không biết Cẩm vương ra đi, rồi sẽ bước vào bánh xe luân hồi sao?”

“Ngươi,” Long Huyền phẫn nộ nói: “Vì sao ngươi chưa bao giờ nói?!”

“Bần tăng nếu nói, bệ hạ có thể tin bần tăng sao?”

“Ngươi!”

“Bệ hạ, bần tăng đã khuyên nhủ người, chỉ là giang sơn với người vĩnh viễn chiến thắng hết thảy.”

“Cho nên? Người xuất gia như ngươi chỉ đứng xem kịch hay sao?! Con người có thể nào sống lại một kiếp?!”

“Bệ hạ nếu không tin, vì sao tìm đến bần tăng?”

“Ngươi là thần linh sao?!” Long Huyền hỏi Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư không đáp lại Long Huyền, chỉ nói: “Sống lại một kiếp, cuối cùng cũng không uổng phí, ít nhất Cẩm vương trong lòng không hề có hận, bần tăng cũng vui mừng.”

Long Huyền trầm mặc thật lâu sau, mới hỏi Phất Y Đại Sư: “Có thể lặp lại lần nữa được không?”

“Đã đợi ba kiếp rồi, bệ hạ, người có thể chờ thêm sáu kiếp sao? Nhìn linh đường này xem, ngài sẽ quẩn quanh trong nơi này chín kiếp?”

“Ta…” Long Huyền không thấy người trong tòa linh đường này, nói: “Chẳng qua chỉ là chín kiếp, ta chờ được.”

“Lại một lần nữa sao?”

Long Huyền lắc đầu: “La Duy kiếp này cũng giết người vô số, kiếp sau y còn muốn nữa sao?”

“Đó là tất nhiên.”

“Vậy hãy dùng chín kiếp của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y.” Long Huyền nói: “Tội của y sẽ do ta gánh chịu, để kiếp sau y có thể cả đời vô ưu.”

Phất Y Đại Sư xoay người nhìn về phía Long Huyền, đế vương ấy luôn vô tình, lúc này mắt lại long lanh nước, tràn đầy tình ý sâu nặng. “Người…” Phất Y Đại Sư nói: “Người không cầu mong hai người có duyên phận?”

“Quay lại một kiếp, ta vẫn sẽ làm tổn thương y thôi, cho nên, hãy dùng trăm năm tịch mịch của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y là được.”

Hoàng kim chú xoay chuyển bánh xe luân hồi, hài cốt trải ra mặt đất bốn phương mở rộng, vòng tròn luân hồi này lại chôn sâu trong lòng đất.

“Đáng giá sao?” Phất Y Đại Sư hỏi Long Huyền.

Long Huyền xoay người đi ra ngoài, không hề đáp lại.