Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 427: Trữ Phi về triều




Đêm nay, trong hoàng cung tuyết rơi không ngớt, Liễu thị Thái Hậu an vị trong điện Duyên Niên của La Tri Ý không chịu rời đi, mà La Duy đã giữ Long Tiêu lại Y Cẩm viên, đôi bên cứ như vậy giằng co suốt một đêm dài.

Khi ánh mặt trời rực rỡ, Triệu Phúc lại chạy tới báo cáo La Duy, rằng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu được Liễu thị Thái Hậu mời đến điện Duyên Niên.

La Duy liền nói với Tạ Ngữ: “Lão thái gia kia niệm Phật lâu như vậy, dạo này huynh có gặp không? Chẳng lẽ vẫn muốn ra ngoài tác quái.”

“Ngươi định đến điện Duyên Niên?” Tạ Ngữ hỏi.

La Duy đáp: “Huynh muốn đi cùng đệ không?”

“Ngươi cảm thấy mình đùa vui lắm à?” Tạ Ngữ lại hỏi.

“Vốn có gì buồn cười đâu, thôi để đệ đi, huynh ở đây chờ đệ.” La Duy  nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Đợi đã!” Tạ Ngữ vội chặn trước mặt La Duy: “Ngươi cứ như vậy mà đi à? Nếu ngươi bị giam lại điện Duyên Niên thì sao?”

“Chỉ là hai bà già thôi mà.” La Duy nói: “Binh lính bên ngoài còn chẳng được vào, hai bà già ấy lấy gì mà giam đệ?”

“Để Long Thập đi theo ngươi.” Tạ Ngữ nói: “Ta ở đây trông đại điện hạ.”

“Huynh là người đọc sách.” La Duy chọc chọc vào ngực Tạ Ngữ: “Huynh không xảy ra chuyện gì là tốt lắm rồi.”

Tạ Ngữ không rảnh cãi nhau với La Duy, hắn cũng chẳng có lý do gì để tranh cãi với La Duy cả, đành kéo ống tay áo y rồi nói: “Không được, bây giờ ngươi cứ ở lại Y Cẩm viên thì an toàn hơn.”

La Duy đang định lên tiếng thì lại thấy cửa phòng bị người đạp ra, y và Tạ Ngữ giật nảy mình.

Tạ Ngữ nhìn thấy người kia trước La Duy: “Tử Chu?!” Khi nhận ra người vừa tới là Trữ Phi, hắn nhất thời buột miệng.

La Duy nhìn Trữ Phi, chẳng nói được gì, y từng nghĩ khi Trữ Phi chật vật nhất chính là lúc bị nhốt trong phủ La Tướng, nhưng so với hiện tại, Trữ Phi khi đó vẫn khá hơn rất nhiều.

“Sao ngươi lại thành ra thế này?!” Tạ Ngữ chỉ vào Trữ Phi lớn tiếng hỏi.

Quần áo Trữ Phi xộc xệch, đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, toàn thân trên dưới đầy tro bụi, trên người dính không ít bông tuyết, xen lẫn cùng bụi bặm, ngay cả tuyết cũng không còn nhìn ra màu trắng. Tóc rối tung, khuôn mặt chỗ trắng chỗ đen, râu ria xồm xàm, không nhìn kỹ thì chẳng thể nào nhận ra Trữ Phi phong thần tuấn lãng, giáp vàng giáp bạc, bạch mã trường thương.

La Duy nhìn dáng vẻ Trữ Phi, đột nhiên thốt ra: “Binh bại rồi?”

Hai chân Tạ Ngữ mềm nhũn, bộ dáng Trữ Phi đúng là bộ dáng của tướng bên bại mà.

Triệu Phúc đã quen hầu hạ, không cần các nhân vật lớn trong phòng dặn dò đã mang cho Trữ Phi một chén trà xanh.

Trữ Phi một hơi uống hết chén trà, nhìn La Duy và Tạ Ngữ đứng đó, mở miệng định nói gì rồi lập tức ngã quỵ trên mặt đất.

“Tử Chu?” La Duy và Tạ Ngữ cùng chạy lên đỡ.

Lúc này Vương thượng thư mới chạy vào thư phòng La Duy, nhìn thấy cảnh này, vội quay ra ngoài hét: “Thái y!”

Ngụy thái y đang ở trong phòng giã thuốc, nghe thấy có người gọi thái y, còn tưởng rằng La Duy lại phát bệnh, vội vã chạy từ phòng ra, vừa lên tiếng trả lời vừa chạy vào thư phòng La Duy. Nhìn thấy người ngã trên mặt đất, Ngụy thái y ngây người.

“Ngươi còn thất thần làm cái gì?” Lúc này La Duy đang đỡ đầu Trữ Phi, thấy Ngụy thái y đứng bất động liền quát to.

Ngụy thái y bước lên phía trước nhìn Trữ Phi, đến khi chắc chắn người nằm trên mặt đất là Trữ Phi, Ngụy thái y mới trở nên vô cùng nghiêm trọng, Trữ Phi theo Long Huyền xuất chinh Bắc Yến, hiện tại Trữ Phi mang cái bộ dáng này trở về, chẳng lẽ quân Đại Chu ở Bắc Yến đã bại?

“Y thế nào?” La Duy vội hỏi Ngụy thái y.

“Kiệt sức.” Ngụy thái y vội vàng bắt mạch cho Trữ Phi: “Không có gì trở ngại, để y nghỉ ngơi là được rồi.”

Mọi người rối ren, đặt Trữ Phi trên ghế dài tại thư phòng, Ngụy thái y vội vàng châm cứu cho Trữ Phi, La Duy sai Triệu Phúc đi nấu súp.

Tạ Ngữ nhỏ giọng hỏi Vương thượng thư: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vương thượng thư nhỏ giọng đáp: “Bại rồi.”

Tạ Ngữ chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong đầu xoáy mãi vào một vấn đề, bọn họ phải làm thế nào tiếp đây?

Đúng như lời Ngụy thái y, Trữ Phi chỉ bị mệt, suốt dọc đường căng thẳng, không dám thả lỏng. Khi nhìn thấy La Duy rồi, cơ thể căng cứng của y mới có chút thoải mái, lập tức chống đỡ không nổi mà ngất đi.

“Tử Chu?” La Duy nhìn Triệu Phúc đút súp cho Trữ Phi, thấy Trữ Phi mở mắt mới vội hỏi: “Huynh thế nào rồi?”

“Vân… Vân Khởi!” Trữ Phi giữ chặt tay La Duy.

“Lam đâu?” La Duy không hỏi về người khác: “Lam thế nào? Hắn có gặp chuyện gì không may không?!”

Trữ Phi cười khổ.

“Lam xảy ra chuyện rồi?!” La Duy thấy Trữ Phi như vậy, tưởng rằng Vệ Lam đã xảy ra chuyện gì, lập tức trước mắt tối sầm.

“Lam không có việc gì.” Trữ Phi thấy huyết sắc trên mặt La Duy nháy mắt mất sạch, vội vàng nói: “Ngươi đừng lo lắng cho hắn.”

“Tử Chu.” Lúc này Tạ Ngữ mới hỏi: “Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Trữ Phi nhìn về phía Ngụy thái y và Triệu Phúc.

“Các ngươi lui xuống hết đi.” La Duy hạ lệnh.

Ngụy thái y cúi đầu, vừa nhìn đã biết bại trận rồi, có cái gì mà giấu mãi? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Ngụy thái y sẽ không gây phiền phức cho La Duy, liền lui ra ngoài cùng các hạ nhân.

“Có nghiêm trọng lắm không?” Sau khi những người không liên quan đều lui ra, Tạ Ngữ liền hỏi Trữ Phi.

Trữ Phi cúi đầu nhìn bản thân, bộ dáng y lúc này đúng là tướng bên thua, cũng khó trách những người này vừa nhìn thấy y đã biết quân đội ở Bắc Yến bại rồi.

“Ngươi nói đi!” Tạ Ngữ thấy Trữ Phi chậm chạp không mở miệng, lại càng sốt ruột.

Sau khi La Duy biết Vệ Lam không có việc gì, có vẻ trấn định, hỏi Trữ Phi: “Huynh trở về một mình?”

Trữ Phi gật đầu: “Ta trở về xin viện binh, Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa liên thủ, hiện tại Chu quân bị quân Yến Thương vây trong bãi Hoán Khê.”

“Ngươi nói cụ thể một chút đi.” Tạ Ngữ nói: “Bãi Hoán Khê là chỗ nào?”

“Đại quân bây giờ còn bao nhiêu người?” Vương thượng thư hỏi.

“Còn nữa, bệ hạ hiện tại thế nào?” Tạ Ngữ lại theo sát.

Trữ Phi nhìn về phía La Duy.

“Đại ca của ta đâu?” La Duy lúc này mới hỏi: “Huynh ấy có chuyện gì không?”

“Thế Nghi đại ca không sao.” Hiện tại Trữ Phi chỉ có thể trả lời từng vấn đề một.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” La Duy nghe nói La Khải không sao, dường như chẳng còn chuyện gì phải bận tâm nữa, thản nhiên hỏi, thuận tay cầm khăn ướt vắt trên cái chậu bên cạnh lau mặt cho Trữ Phi.

Trữ Phi đang nghĩ, mình nên bắt đầu nói từ đâu đây?