Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 425: Mẫu thân là hung thủ




Triệu Hạc Niên đến Y Cẩm viên, khi nhìn thấy La Duy đứng ở cửa phòng đón mình liền nói: “Tiểu Duy, ngươi vẫn vậy.”

La Duy sờ sờ mặt mình, cười cười kéo Triệu Hạc Niên vào phòng.

Không cảm thấy La Duy thay đổi gì nhiều, Triệu Hạc Niên theo bản năng lại coi La Duy như tam tiểu tử nhà La Tướng gia: “Đến đây, để ta nhìn kỹ ngươi nào.”

“Triệu bá phụ.” La Duy kéo Triệu Hạc Niên ngồi xuống: “Tiểu chất tìm Triệu bá phụ đến, là có chuyện mong Triệu bá phụ giúp đỡ.”

Triệu Hạc Niên vội hỏi La Duy: “Là chuyện gì? Có kẻ bắt nạt ngươi?”

La Duy sầu mi khổ kiểm nói: “Lúc này ngoài Triệu bá phụ ra thì con không biết tìm ai cả.”

“Chuyện gì, ngươi nói đi.”

La Duy thấp giọng: “Lĩnh Nam Thường thị diệt vong, Triệu bá phụ biết chưa ạ?”

Triệu Hạc Niên đáp: “Biết chứ, bây giờ có ai ở Đại Chu mà không biết chuyện này?”

“Là bệ hạ giết.” La Duy nói thật nhanh.

Triệu Hạc Niên ngồi không vững, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?!”

La Duy giữ bàn tay Triệu Hạc Niên đặt trên bàn: “Người là bệ hạ giết, Hình bộ đã nhận định hung thủ là nguyên thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất.”

Long Nhất? Triệu Hạc Niên nghe đến cái tên này liền nói: “Đây không phải tên khốn đã ám sát ngươi sao?”

“Việc này Triệu bá phụ cũng biết?”

“Phú tại thâm sơn hữu viễn thân.(Người giàu có thì ở trong núi sâu cũng có kẻ chạy tới làm thân)” Triệu Hạc Niên nói: “Chuyện ở thượng đô ta biết hết.”

“Long Nhất ám sát con chỉ để ngụy trang.” La Duy lúc này mới nói: “Mãi sau này con mới nghĩ ra, không thì dựa vào bản lĩnh của Long kỵ vệ, khi đó Long Nhất đứng ngay trước mặt con, sao lại chỉ đâm con bị thương được?”

“Là vì cái gì?” Triệu Hạc Niên không giống La Tri Thu, ông luôn luôn không có hảo cảm với Long Huyền, La Duy nói xấu Long Huyền cái gì, ông già này đều tin hết.

“Hiện tại không phải lúc nói nhiều.” La Duy hiển nhiên cũng biết tính Triệu Hạc Niên: “Con nghe nói trong quân của Thường Lăng có rất nhiều tướng quân từng là thuộc hạ cũ của Triệu bá phụ?”

“Đúng vậy.” Triệu Hạc Niên nói: “Tiểu Duy, ngươi muốn làm gì?”

“Nếu Thường Lăng thật sự làm phản…” La Duy nói: “Triệu bá phụ có cách đoạt lấy binh quyền trong tay gã không ạ?”

“Tiểu tử Thường gia thật sự làm phản?!”

“Bây giờ con chưa chắc chắn, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước.” La Duy nói: “Lần này Triệu bá phụ đến thượng đô, hãy tìm hiểu tin tức trong quân Thường Lăng, con không muốn đợi đến lúc Thường Lăng bị bức cung, ngồi chờ chết.”

“Tiểu Duy.” Triệu Hạc Niên do dự: “Ngươi, không phải ngươi muốn…” Một câu ‘không phải ngươi muốn phản chứ?’ củaTriệu Hạc Niên mãi chẳng thể nói thành lời.

“Nếu Thường Lăng chịu yên phận, thì chúng ta sẽ bình an vô sự.” La Duy chỉ cười: “Có Triệu bá phụ canh giữ ở đây, con cũng có thể an tâm rồi.”

“Đứa nhỏ này!” Triệu Hạc Niên thế này mới cười nói: “Ngươi cho ta là cái gì? Thần giữ cửa?”

La Duy thầm cười khổ, Triệu Hạc Niên tới rất đúng lúc, sau khi Liễu thị Thái Hậu biết Long Tường qua đời, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây. Nữ nhân này luôn gần gũi huynh muội Thường thị, khó bảo đảm Thường Lăng không bị nữ nhân này lợi dụng. Bây giờ không phải lúc để ý chuyện Thường Lăng có động tĩnh gì, mà y phải đề phòng Thường Lăng sẽ xuống tay với y bất cứ lúc nào. Dù sao cũng là y kích Long Tường đi Nam Chiếu, thù này Liễu thị kia sẽ không thể bỏ qua.

Khi La Duy nói chuyện với Triệu Hạc Niên ở nơi này, Tạ Ngữ và Vương thượng thư lại đến Y Cẩm viên, hai người nhìn thấy Triệu Hạc Niên, vẻ mặt đều như nhìn thấy cứu tinh vậy.

“Các ngươi làm sao thế?” Triệu Hạc Niên cũng có quen biết hai vị này, lập tức hỏi: “Tiểu tử Thường gia làm phản thật sao?”

Tạ Ngữ lập tức nhìn về phía La Duy, ánh mắt trách cứ, đến bây giờ người này vẫn ghi thù với Thường thị.

“Triệu bá phụ.” La Duy để Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngồi xuống, rồi nói với Triệu Hạc Niên: “Còn có một chuyện con chưa kịp nói với người.”

Triệu Hạc Niên hỏi: “Còn có chuyện gì?”

La Duy nói: “Dụ vương Long Tường xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở cửa Lâm Thủy bên Nam Chiếu, đã chết ở thành Ngô Châu.”

Triệu Hạc Niên thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, chuyện thế này phải nói cho ông biết ngay từ đầu chứ! “Ngươi… nhị ca ngươi có liên quan đến việc này không?” Triệu Hạc Niên không quan tâm đến Long Tường, ông chỉ quan tâm đến La Tắc, La Tắc trăm ngàn lần đừng dây vào chuyện này!

“Nhị ca con không ở cửa Lâm Thủy.” La Duy nói: “Việc này không liên quan gì đến huynh ấy.”

“Một người đang khỏe mạnh sao tự dưng lại chết ngay được?” Biết La Tắc không liên quan gì đến cái chết của Long Tường, Triệu Hạc Niên mới yên lòng: “Hắn bị người ta ám sát?”

“Ngoài ý muốn thôi ạ.” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Dụ vương chết chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Hai người tra được cái gì rồi?” La Duy hỏi Tạ Ngữ và Vương thượng thư.

“Là Cao Thù.” Tạ Ngữ nói.

Cái tên này La Duy nghe rất quen tai: “Hình như đệ nghe thấy cái tên này rồi.”

“Y là đệ đệ một trắc phu nhân trong phủ Dụ vương.” Vương thượng thư nói.

“Là kẻ này giấu chiến báo?” La Duy hỏi, thầm nghĩ xem đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

“Ngày đó y nhận chiến báo.” Tạ Ngữ nói: “Chúng ta đã dùng hình với y.”

“Y nhận tội?” La Duy hỏi.

“Không.” Tạ Ngữ đáp: “Y chỉ nói hai chữ: không biết.”

“Y nhận chiến báo vào ngày nào ạ?” La Duy lại hỏi.

Vương thượng thư báo ngày.

La Duy ngẫm nghĩ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hình như hôm ấy chính là ngày Triệu Phúc nói với y Cao Thù vào cung gặp Liễu thị.

“Ngươi nghĩ ra cái gì à?” Tạ Ngữ thấy vẻ mặt La Duy khác thường liền hỏi.

“Ngày áy Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu.” La Duy nói: “Mọi người nói xem, có phải chỉ là trùng hợp không?”

Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngây người, không ai dám đáp lời La Duy.

“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Triệu Hạc Niên không hiểu gì cả.

La Duy đột nhiên phá lên cười, thế giới này thật sự rất đáng cười! Thậm chí đáng cười vô cùng tận!

Tạ Ngữ tái nhợt nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”

“Chiến báo kia đến từ Nam Chiếu, dùng tới hình năm ngọn lửa.” La Duy vừa cười vừa nói: “Nhất định trên phong thư cũng không ghi mấy chữ Dụ vương bệnh tình nguy kịch, nhất định chúng tưởng là nhị ca đệ chiến bại cầu cứu viện! Lũ đáng chết, chúng định hại nhị ca đây mà!” Nụ cười trên mặt La Duy đột nhiên tan biến, vung tay hất hết ấm chén hoa quả trên bàn xuống đất.

“Đừng…” Triệu Hạc Niên kéo tay La Duy lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Ngữ kể hết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Hạc Niên nhiều năm chinh chiến, không còn quá quan tâm đến mạng người cũng trở nên ngây dại.

“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy.