Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 417: Suy nghĩ dối gian




Thường Lăng không đáp lại câu hỏi của La Duy, chỉ nhìn chằm chằm Long Thập Nhị nói: “Sao ngươi lại khẳng định lệnh bài này là của Long Nhất?”

Long Thập Nhị trả lời: “Tiểu nhân biết loại lệnh bài này.”

“Chứng cớ đâu?”

Long Thập Nhị nhìn về phía La Duy.

La Duy hỏi: “Thường quốc cữu, ngươi đến đây để tra khảo à?”

Thường Lăng đáp lời: “Hắn nói đây là của Long Nhất, làm sao ta tin ngay được?”

“Làm càn!” La Duy tức giận: “Thường Lăng, ngươi nghĩ ở đây là chỗ nào?!”

Lúc bấy giờ Long Thập Nhị mới tháo lệnh bài đeo bên hông mình xuống, sau khi năm người họ trở về cung, Long Huyền đã trọng thưởng thứ này cho bọn họ: “Quốc cữu gia.” Long Thập Nhị cầm lệnh bài bằng hai tay, dâng lên Thường Lăng: “Đây là lệnh bài của tiểu nhân, mời quốc cữu gia xem thử.”

Thường Lăng cầm lấy lệnh bài của Long Thập Nhị, chỉ mới nhìn qua thôi mà gã đã suýt ngất trước mặt La Duy.

“Ngươi…” Lúc này giọng La Duy lại có vẻ quan tâm: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Thường Lăng trả lại lệnh bài cho Long Thập Nhị: “Quấy rầy vương gia rồi.”

“Ngươi muốn đi à?” La Duy phất tay ra hiệu cho Long Thập Nhị để hắn lui ra, sau đó nói với Thường Lăng: “Chỗ này của ta ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi được sao?”

Thường Lăng dừng bước, rồi lại tiếp tục đi, gã nghe thấy La Duy hỏi: “Đây là do kẻ diệt cả Thường thị để lại?”

Thường Lăng không đi nổi nữa.

La Duy đột nhiên nở nụ cười.

Thường Lăng vội vã quay đầu, vừa lúc nhìn được sự khoái trá trong mắt La Duy, ruột gan gã sôi lên, không kìm nén được lửa giận trong lòng, bước đến gần La Duy. Gã thật sự muốn giết kẻ này!

“Hèn gì ngày đó Long Nhất cứ như phát điên.” La Duy không để ý Thường Lăng tới gần: “Lại đâm ta một đao trước mặt mọi người, vốn hắn làm gì có gan cơ chứ.”

“Ngươi có ý gì?” Thường Lăng hỏi.

“Long Nhất luôn không muốn làm Long kỵ vệ.” La Duy nói: “Hắn chỉ một lòng muốn sống cho bản thân mình.”

“Ta vẫn không hiểu ý ngươi.”

“Nghe không hiểu thì tự suy nghĩ di.” La Duy lạnh nhạt: “Thường Lăng, ngươi thật sự không hợp với Bình Chương hoàng đế, đầu óc của ngươi không đủ dùng.”

“Vân Khởi!” Thường Lăng gào to tên La Duy: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta cũng nói rồi, ta chỉ là người thân bất do kỷ.”

“Ta hận ngươi.” La Duy nói: “Nhưng chưa đến mức muốn giết cả nhà ngươi, đương triều quốc thích, ít nhiều gì cũng có uy phong.”

“Thường gia không hề tranh đoạt với La gia.” Thường Lăng nói.

“Chuyện này không liên quan gì đến La gia cả, Thường Lăng, ngươi có biết vì sao cha ta quy ẩn không?”

Thường Lăng nhìn La Duy.

La Duy nói tiếp: “Quyền quá lớn, sẽ phải chịu sự ganh ghét.”

“Ý ngươi là…”

“Ta chưa nói gì hết.” La Duy chặn lời Thường Lăng: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, trong mắt bệ hạ chúng ta đều là quân cờ, mưu tính hại người là đam mê của hắn.”

Thường Lăng định mở miệng nói gì đó với La Duy.

“Triệu Phúc.” Đúng lúc ấy La Duy lại gọi Triệu Phúc vào: “Đưa quốc cữu gia đi thăm hoàng hậu nương nương.”

“Nô tài tuân lệnh.” Triệu Phúc vội đáp.

“Đột nhiên ta thấy thông cảm cho ngươi…” La Duy giải thích với Thường Lăng: “Để ngươi gặp nữ tử thân phận tôn quý nhất Thường thị, biết đâu tâm trạng ngươi sẽ tốt hơn?”

“Quốc cữu gia.” Triệu Phúc gọi Thường Lăng đang đứng ngẩn người: “Mời.”

Thường Lăng ra khỏi phòng khách, bất chợt nghe thấy tiếng cười của La Duy, âm thanh ấy khiến gã dường như không thể chịu đựng nổi.

Thường Lăng đi rồi, Long Thập Nhị mới đến trước mặt La Duy: “Vương gia, Thường thị…?”

“Là ta sai người giết hết đấy.” La Duy cười cốt để Thường Lăng nghe, Thường Lăng đi rồi, khuôn mặt y lại trở nên lạnh lẽo.

Long Thập Nhị cúi đầu.

“Thấy ta làm sai?” La Duy hỏi.

Long Thập Nhị nói: “Không phải, thuộc hạ chỉ không biết vương gia muốn làm gì.”

La Duy ngẩng đầu nhìn Long Thập Nhị: “Đừng nói là ngươi, có đôi khi, ta cũng không biết ta muốn làm cái gì.”

“A?” Long Thập Nhị há to miệng. Giết Thường thị, chẳng lẽ chỉ là ý tưởng đột phát của người này?

“Ngươi đi theo gã đến điện Phượng Nghi xem sao.” La Duy lệnh cho Long Thập Nhị: “Xem huynh muội gã gặp nhau sẽ nói những gì.”

“Vâng.” Long Thập Nhị tuân lệnh.

La Duy đứng dậy bước ra sân, một vườn hoa cỏ, ánh mặt trời nóng rát, thế nhưng tất cả đều hóa giá băng trong mắt La Duy.

Thường Lăng vừa vào trong điện Phượng Nghi đã nhìn thấy Thường thị hoàng hậu đầy nước mắt.

“Đại điện hạ đâu?” Hai huynh muội chưa nói với nhau câu nào, Thường Lăng cũng không nhìn thấy Long Tiêu, liền hỏi Thường thị hoàng hậu.

Nước mắt Thường thị hoàng hậu vừa ngừng, lại bị câu hỏi của Thường Lăng làm trào ra.

Thường Lăng cả kinh, vội hỏi: “Đại điện hạ cũng đã xảy ra chuyện?”

“Bệ hạ không cho muội gặp nó.” Thường thị hoàng hậu lòng tràn đầy uất ức, đầy bụng mật vàng(*) rốt cuộc cũng có thể dốc hết ra với huynh trưởng ruột thịt.

(*) Đầy bụng mật vàng: Các thím hay thấy câu này hoặc là câu “đầy bụng nước đắng” trong đam mẽo, ý là nỗi khổ chồng chất trong lòng nhưng giấu kín ko biết kể cùng ai.

“Không cho muội gặp nó?” Thường Lăng sửng sốt: “Vì sao?”

Thường thị hoàng hậu khóc lóc kể lể với Thường Lăng, chính nàng cũng không ý thức được rằng, nàng đang kể với huynh trưởng chuyện hoàng đế đối xử với nàng không tốt.

Thường Lăng vẫn trầm mặc nghe Thường thị hoàng hậu khóc lóc, trong lòng lạnh lẽo. Thường Lăng chưa bao giờ dám đoán tâm tư Long Huyền, bởi vì gã sợ. Thế nhưng lúc này đây, tính mạng cả bộ tộc không còn, khiến Thường Lăng không thể không suy nghĩ đến tâm tư Long Huyền. Lời La Duy giống như ma ám, cứ mãi xoay quanh trong đầu. Thường gia những năm gần đây độc đại trong triều, Long Huyền giao hết binh quyền kinh đô – trừ thượng đô – cho gã, Thường Lăng cứ tưởng mình đã trở thành thân tín của Long Huyền, được Long Huyền tín nhiệm, nhưng giao binh quyền cho gã rồi, lại hại Thường gia của hắn là sao?

Thường thị hoàng hậu không chú ý đến sắc mặt ảm đạm của huynh trưởng, cứ liến thoắng kể chuyện thương tâm của mình.

Thường Lăng nhìn vệt nước mắt trên khuôn mặt Thường thị hoàng hậu, muội muội này của gã từ nhỏ luôn hiền lành ổn trọng, không ngờ hôm nay lại khóc nhiều như thế trước mặt gã, trong hoàng cung, rốt cuộc nàng đã phải chịu bao nhiêu uất ức? Hoàng gia này… Thường Lăng nghĩ đến Long Huyền, nghĩ đến La Duy, hoàng tộc Long thị sao toàn sinh ra quái vật như thế? “Muội biết Long Nhất không?” Thường Lăng đột nhiên hỏi.

Thường thị hoàng hậu đáp: “Nghe nói là Long kỵ vệ làm thương Cẩm vương bị thương ạ.”

“Muội gặp hắn bao giờ chưa?”

“Ngay cả điện Trường Minh muội cũng không được vào…” Thường thị hoàng hậu gạt nước mắt: “Sao có thể gặp những người này chứ? Ca, ở trong cung, muội cứ như một người ngoài, muội chẳng biết gì hết.”

Long Nhất muốn tự do, Thường Lăng đột nhiên lại nhớ đến lời La Duy nói, như vậy ám sát La Duy chỉ là ngụy trang, là kế một mũi tên trúng hai đích của Long Huyền. Một là khiến La Duy bị thương, không thể có động tĩnh gì lớn, hai là khiến Long Nhất có thể trốn khỏi tai mắt mọi người, giết hết người Thường thị, đổi lấy sự tự do của chính bản thân mình? Long Huyền muốn giết Thường thị, không muốn dùng gã nữa? E ngại đối với Long Huyền lúc này hóa thành hoài nghi. Thường Lăng càng nghĩ càng thấy chân thật, thế nhưng… nếu Long Huyền không cần gã nữa, thì chỉ cần giết gã là được rồi, cần gì phải giết hết cả Thường thị chứ?