Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 362: Vong Xuyên




“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

La Duy ngồi trong hậu đường, nghe những âm thanh từ đại sảnh trong tiền đường truyền đến, lúc này không còn ai che miệng y, y có thể thét có thể gào, thế nhưng y lại ngồi ngẩn ngơ ở đó, không nói câu nào.

La Tắc và Tạ Ngữ đều hận hỉ công(*) kia, vì sao phải nói lớn tiếng như thế chứ, khiến họ dù ở hậu đường vẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ.

(*)Gần như dẫn chương trình đám cưới

“Ai có thể nói cho đệ biết là đang có chuyện gì xảy ra không?” Đến tận khi nghe thấy câu đưa vào động phòng, La Duy mới mở miệng hỏi hai người trước mặt: “Tân lang kia là Vệ Lam?”

“Phải, hôm nay là ngày trọng đại của Vệ Lam.” La Tắc và Tạ Ngữ thoáng nhìn nhau, cuối cùng Tạ Ngữ quyết định đáp lời.

“Là Long Huyền buộc hắn?” La Duy hỏi, y chỉ có thể nghĩ đến lý do này, “Dùng mạng sống của đệ, của các huynh để ép buộc hắn?”

“Không.” Nói ra một chữ này, ngay cả bản thân Tạ Ngữ cũng tự thấy mình tàn nhẫn.

“Vậy thì vì cái gì?” La Duy ngồi ở chỗ kia, sắc mặt xám ngoét, “Lam sẽ không bỏ rơi đệ!”

Tạ Ngữ nhìn La Duy, hắn rất muốn hỏi La Duy một câu, rằng y có thể đừng nói nữa được hay không, mọi chuyện đã xảy ra rồi, có nói nữa thì cũng chẳng thay đổi được điều gì cả.

“Hãy cho đệ một lý do đi.” La Duy lại nói: “Đệ đã không xông ra đấy rồi, hẳn là mọi người nên nói cho đệ biết chuyện gì đã xảy ra chứ? Rõ ràng ban nãy hắn có nhìn thấy đệ, nhưng vì sao lại tỏ vẻ như không hề quen biết? Đệ thấy hắn đang cười, nụ cười ấy không giống như đang giả bộ, hắn cười rất thật lòng!”

Tạ Ngữ cúi đầu không nói, ánh mắt La Duy khiến hắn không chịu nổi.

“Bệ hạ cho hắn uống Vong Xuyên.” La Tắc thấy Tạ Ngữ như vậy, liền mở miệng đáp lời La Duy, trong giọng nói hung hăng mang theo vài phần nức nở.

La Duy mờ mịt: “Vong Xuyên, Vong Xuyên là cái gì?”

“Hoàng Tuyền có nước Vong Xuyên, khiến người ta quên mất kiếp trước kiếp này.” Tạ Ngữ nói: “Vong Xuyên này cũng có tác dụng như thế”

“Sao…” La Duy liên tục lắc đầu: “Sao lại có thứ này? Mọi người cho đệ lý do, thì cũng phải là lý do nào tin được chứ? Nước Vong Xuyên? Sao mọi người không nói Long Huyền đã lấy mắt não Vệ Lam rồi ấy!” La Duy nhảy dựng lên, vừa rồi mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lúc này rốt cục lại không thể, “Đệ không tin mấy chuyện ma quỷ này!”

Nhìn La Duy định xông ra ngoài, La Tắc kéo La Duy lại, gầm nhẹ: “Chúng ta cũng không tin, nhưng đây là sự thật! Đại ca còn đến hỏi Ngụy thái y, trên đời thực sự có loại thuốc này, Tiểu Duy, là thật!”

“Điều đó không có khả năng!” La Duy gào lên với La Tắc: “Vì sao đệ chưa từng nghe nói đến?! Nếu có, chi bằng mang đến đây để đệ dùng, đệ cũng muốn quên đi tất cả, huynh mang nó đến đây!”

“Một tháng kia, Lam gần như sắp chết.” Tạ Ngữ nói: “Võ công hắn tốt như vậy mà cũng khó lòng chịu nổi, ngươi định dùng thế nào?”

“Một tháng? Có ý gì?” Trong đầu một mảnh cuồng loạn, thế nhưng La Duy vẫn muốn hỏi cho rõ chuyện về Vệ Lam, dường như đây đã là thói quen của y vậy.

La Tắc và Tạ Ngữ đều không muốn nhớ lại, khi Vệ Lam được thị vệ trong cung đưa về tướng phủ, suốt ngày la hét kêu đau, nếu không trói hắn lại, thì hắn sẽ đập đầu xuống đất, hận không thể tự đập vỡ đầu mình, muốn mau được chết đi, không ai có thể đủ cứng rắn để nhìn. Ngụy thái y nói, lúc nào cũng như bị lột da róc xương, nếu Vệ Lam không có một thân võ nghệ cao cường, thì đã sớm bị đau mà chết rồi. Vệ Lam sống không bằng chết giãy dụa ba mươi ngày, hắn từng cầu xin La Tri Thu, cầu xin tất cả những người trong tướng phủ hắn nhìn thấy, rằng hãy giết hắn đi, hắn thà chết trước La Duy, chứ không muốn từ nay về sau sẽ quên y. Chỉ là… ai nỡ xuống tay giết hắn? La Duy vô tội, Vệ Lam cũng đâu có gì sai? Người trong tướng phủ chịu dày vò cùng Vệ Lam ba mươi ngày, cuối cùng bọn họ nghênh đón một Vệ Lam với ánh mắt thuần khiết như đứa trẻ mới ra đời.

“Chúng ta phải dạy hắn cách đi đứng nói chuyện, dạy hắn đọc sách viết chữ, để hắn nhớ lại võ công, hắn học rất nhanh.” La Tắc nói với La Duy: “Chỉ là, hắn…”

“Hắn hiện tại chỉ biết La Duy là Tam công tử tướng phủ?” La Duy hỏi.

“Hắn biết ngươi là Cẩm vương, sinh ra và lớn lên ở tướng phủ, biết thực ra ngươi tên Long Duy.” Tạ Ngữ nói: “Bây giờ hắn được lão sư nhận làm con nuôi, hôm nay cưới công chúa. Trước khi Long Huyền rời thượng đô đã phong người này là Yến Quân công chúa, hình như có liên quan gì đó đến Liễu thị. Vong Xuyên này, nghe Ngụy thái y nói thì vốn có nguồn gốc từ Liễu thị, Liễu thị vong tộc, tất cả mọi thứ của họ đều do bệ hạ sở hữu.”

“Không có thuốc giải sao?” La Duy nghe đến Liễu thị, gẫn như ngã quỵ trong lòng La Tắc, “Chuyện hắn quên, mọi người có thể kể lại cho hắn nghe mà! Vì sao lại không nói?!” Y gào lên, đột nhiên tràn ngập oán khí với La thị, vì cái gì, rõ ràng chuyện có thể làm lại không làm?

“Nói cho hắn thì sao?” La Tri Thu nói, đi vào trong phòng, đứng trước mặt La Duy.

La Duy nói: “Nói cho hắn, chẳng phải hắn sẽ nhớ ra?”

“Duy nhi.” La Tri Thu nói: “Ngươi muốn để Vệ Lam chết cùng với ngươi? Ngươi nói cho ta xem, ngươi muốn cùng Lam đi tới nơi nào? Ở bên cạnh ngươi, Lam chỉ có con đường chết, ngươi thực sự muốn hắn chết sao?”

La Duy không thở nổi.

La Tri Thu tâm như dao cắt, nhưng ông biết, tốt nhất là nên nói tất cả với La Duy,“Ta cũng đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định không kể cho hắn chuyện trước kia. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhận Lam, ta cũng không ngăn cản ngươi. Ta đã nói qua với hai huynh trưởng ngươi, nếu lần này ngươi vẫn có ý định đưa Vệ Lam đi, thì cho dù phải dùng cả hai cái mạng của chúng nó hợp lại cũng phải giúp đỡ ngươi, chỉ cần ngươi nói, cái gì cha cũng sẽ cho ngươi.”

“Vương gia ca ca…” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nghẹn ngào.

La Duy nhìn về phía tiếng nói phát ra, một mặc tân nương mặc giá y đứng ở ngoài cửa,“Ngươi…” La Duy nhìn thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ này,“Ngươi là Yến Nhi?” Y nhận ra nữ hài này, sắc mặt trắng bệch gọi tên nàng.

Yến Nhi chạy vào trong phòng, không để ý ánh mắt của ba người khác trong phòng, quỳ xuống trước mặt La Duy.

“Ngươi…” La Duy lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Ngươi là tân nương của Vệ Lam?”

“Xin lỗi… vương gia ca ca.” Yến Nhi khóc đến nỗi nhòe cả lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt.

La Duy ngây ngốc xoay người, đi về phía chiếc ghế tựa gần đó mà ngã ngồi xuống.

“Vương gia ca ca!” Yến Nhi vội vã chạy về phía La Duy.

“Các ngươi…” Sau khi La Tri Thu phục hồi tinh thần, lập tức hỏi: “Các ngươi quen nhau?”

“Cha.” La Duy lên tiếng: “Đây là Yến Nhi, con từng dạy muội ấy đọc sách viết chữ, hệt như ngày xưa con từng dạy Lam.”

“Ngươi gặp công chúa ở đâu?” Tạ Ngữ vội vàng hỏi, chẳng lẽ cuộc hôn nhân này của Vệ Lam cũng là do Long Huyền tính kế?

“Mọi người ra ngoài trước đi.” La Duy lau mắt, cứ ngỡ rằng sẽ chạm được vào nước mắt, thế nhưng, cái gì cũng không có, “Con muốn nói vài câu với Yến Nhi.” Giọng nói y hệt như đôi mắt, khô khốc lạnh lùng.