Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 286: Song long huyết nhiễm ngọc (ngọc hai con rồng nhiễm máu =.,=)




“Vương gia, vương gia?”

La Duy đang ngủ lại bị tiếng gọi bên tai đánh thức, nghe giọng, y biết người đứng bên cạnh giường là lão Vương thái giám, thật sự y chẳng muốn để tâm đến người này tí nào.

“Vương gia, tỉnh dậy nào, vương gia!” Lão Vương thái giám thấy La Duy khẽ động đậy nhưng không mở mắt, liền gọi tiếp.

La Duy thấy người này không định bỏ đi, đành mở mắt ra. Điều làm y không ngờ là, trong phòng hôm nay ngập tràn ánh sáng.

“Vương gia, hôm nay không thể chậm trễ được.” Lão Vương thái giám đưa tay đỡ La Duy đứng dậy.

La Duy lại ngồi dậy trước khi lão Vương thái giám đến đỡ, tầm mắt lướt qua thân thể lão Vương thái giám, y nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa lâu ngày không gặp.

“Còn không mau hầu hạ vương gia thay quần áo?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy chấn kinh, chỉ thờ ơ, rồi ra lệnh cho bọn thái giám trong phòng.

La Duy quấn kín chăn, không cho lão Vương thái giám chạm vào mình, không biết Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm gì đây, La Duy chẳng thể nào hiểu nổi Tư Mã Thanh Sa nghĩ gì.

Lão Vương thái giám thấy La Duy lui sát trong góc, dính chặt vào tường, khó xử quay đầu nhìn Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa đi tới, lệnh lão Vương thái giám lui xuống, rồi ngồi bên cạnh giường, vươn tay, không tốn nhiều sức đã kéo được cả người cả chăn La Duy vào lòng. Cánh tay dùng chút lực, để La Duy không thể động đậy trong vòng tay hắn.“Thật sự không chịu nói?” Tư Mã Thanh Sa ghé tai La Duy thì thầm: “Chỉ cần ngươi nghe lời, thì từ nay về sau trẫm sẽ không làm ngươi bị thương nữa.”

La Duy quay mặt sang một bên, muốn tránh khỏi hơi thở sát bên tai của Tư Mã Thanh Sa.

“Ngày mai là giao thừa.” Tư Mã Thanh Sa sao có thể để La Duy trốn tránh, ôm La Duy thấp giọng nói:“Vân Khởi, ngươi tới Bắc Yến cũng gần một năm rồi.”

Lão Vương thái giám ở một bên thấy khuôn mặt La Duy nhanh chóng mất đi huyết sắc, định nhắc nhở vạn tuế gia đừng dọa La Duy, nhưng khi miệng mở ra, lại nghĩ, bản thân mình là cái gì cơ chứ, sao có thể nói chuyện với hắn, nên lại nhanh chóng ngậm miệng.

“Hôm nay trẫm sẽ đưa ngươi tới yến tiệc trong cung.” Tư Mã Thanh Sa đưa tay chỉnh mái tóc rối tung của La Duy,“Ngươi là khách quý của trẫm, trẫm sẽ để người thiên hạ nhìn xem trẫm đối xử với ngươi tử tế như thế nào.”

La Duy lộ vẻ trào phúng, thế mà bấy lâu nay y không biết là trước giờ mình vẫn luôn được đối xử tử tế đấy.

“Nếu ngươi không nghe lời…” Tư Mã Thanh Sa lại uy hiếp La Duy:“Lát nữa trẫm sẽ phạt ngươi, lúc ấy ngươi đừng trách trẫm.”

La Duy nghe nói người khác rơi vào tay Tư Mã Thanh Sa chỉ có thể bị hắn đạp bẹp, y chỉ mong người này đừng dùng bạo lực đối với y thôi.

“Hầu hạ Cẩm vương thay quần áo đi.” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy bất động trong lòng hắn, biết người nọ đã chịu thuận theo, liền nói với bọn thái giám trong phòng.

Bọn thái giám tiến lên, giúp La Duy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Tư Mã Thanh Sa không bỏ đi mà đứng ở một bên nhìn. La Duy như một con rối gỗ, để mặc mấy thái giám này hầu hạ. Nhìn tóc La Duy bị buộc lên, mặc vào cẩm phục áo lông cừu hoa quý, bên hông giắt ngọc bội, y thật xứng với miếng ngọc Linh Lung, tuy rằng khuôn mặt mang đầy thần sắc bệnh tật, vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng trong hoảng hốt, Tư Mã Thanh Sa lại thấy được bóng dáng của người từng cùng hắn bàn chuyện giang sơn, ngày ấy ánh mắt La Duy sáng rực giữa thiên quân vạn mã.

“Bệ hạ.” Bọn thái giám giúp La Duy mặc quần áo xong xuôi, thấy Tư Mã Thanh Sa nhìn chằm chằm vào Cẩm vương mà chẳng nói lời nào, bọn thái giám không biết vạn tuế gia có vừa lòng hay không, nhưng ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là lão Vương thái giám gọi Tư Mã Thanh Sa trước.

Tư Mã Thanh Sa đi tới trước mặt La Duy.

La Duy theo bản năng lui về phía sau.

Tư Mã Thanh Sa hỏi:“Vân Khởi, lời trẫm vừa nói ngươi đã quên rồi sao?”

La Duy bước về phía trước, đứng ở nơi ban này mình đang đứng.

Tư Mã Thanh Sa tháo ngọc bội bên hông La Duy xuống, ném vào cái khay của một thái giám bê bên cạnh:“Thứ này không xứng với ngươi.”

Thái giám kia siết chặt cái khay trong tay, ngọc Linh Lung này là Tiền công công cố ý giao cho bọn họ, đây là ngọc quý vô giá trong cung, nếu nó hỏng trong tay mình, thì cái mạng mình cũng đi tong mất.

Tư Mã Thanh Sa tháo ngọc bội bên hông mình xuống, miếng ngọc khắc hình hai con rồng, có một vệt đỏ thông từ đế cho đến đỉnh, hệt như vệt máu. Tư Mã Thanh Sa đeo ngọc này bên hông La Duy, nói:“Cái này mới xứng với ngươi, cứ cầm lấy nó đi.”

La Duy nghe thấy tiếng thái giám hít thở thật sâu, nhưng y chưa từng nhìn thấy miếng ngọc nào như thế này, nên tất nhiên không thể biết khi Tư Mã Thanh Sa mười sáu tuổi, Tư Mã Trường Thiên đã tặng ngọc này cho hắn, là bảo vật quý báu nhất của Tư Mã hoàng thị, song long huyết nhiễm ngọc, nó chưa từng rời khỏi người Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy từ trên xuống dưới, lúc này mới vừa lòng:“Thế này mới được chứ, Vân Khởi, đi dự tiệc cùng trẫm nào.”

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa lôi đi, trong lòng không tình nguyện, nhưng chẳng có cách nào. Y cũng không biết yến tiệc Tư Mã Thanh Sa nói ở đâu, nhưng đối với người bị nhốt hơn nửa năm lại một lần nữa được thấy cảnh vật bên ngoài, thì cũng nhịn không được mà tham lam nhìn bốn phía. Mùa đông ở  Bắc quốc, là cả thế giới khoác chiếc áo tuyết trắng ngần, La Duy không thích tuyết, nhưng lúc này lại chẳng có tí cảm giác chán ghét nào.

“Có lạnh không?” Tư Mã Thanh Sa thấp giọng hỏi La Duy, tuy rằng không ôm La Duy vào lòng nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay y.

La Duy lắc đầu.

“Trẫm biết ngươi có thể nói.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Trẫm không tin ngươi có thể im lặng mãi như vậy.”

La Duy chỉ nhìn cảnh trí xung quanh, y có cái gì để nói với Tư Mã Thanh Sa cơ chứ?

“Sao tay lại lạnh như thế?” Tư Mã Thanh Sa nắm tay La Duy hồi lâu, phát hiện tay La Duy vẫn lạnh như băng vậy. Hắn bọc tay La Duy trong tay mình, chà xát liên tục, rồi nói với La Duy:“Thuốc bổ trong cung đều đưa đến cho ngươi dùng cả, sao lại không khỏe lên cơ chứ? Ngươi…” Tư Mã Thanh Sa vô tình vén tay áo bên phải của La Duy lên một chút, thấy vết sẹo bỏng ngày nào, hắn chợt lặng im.

Trên cánh tay phải La Duy đều là sẹo, y giãy ra khỏi tay Tư Mã Thanh Sa.

“Sẽ chữa khỏi mà.” Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy nói.

La Duy kỳ quái nhìn Tư Mã Thanh Sa, hình như lúc này tâm tình Tư Mã Thanh Sa rất tốt, vì đang là cuối năm sao? La Duy không biết, y cũng lười suy nghĩ.

Dừng bước, Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy ngẩn người nhìn cung điện trước mắt, mỉm cười, vươn tay ôm lấy La Duy.

“Đây là đâu?” Rốt cục La Duy cũng mở miệng hỏi.

“Trẫm biết ngươi có thể nói mà!” Tư Mã Thanh Sa cười nói.

La Duy không chịu vào trong với Tư Mã Thanh Sa, cung điện này rõ ràng khác với những cung điện khác, to lớn huy hoàng, trên mái cong đúc hình rồng bay bằng đồng đen, thân dát vàng, mặt hướng về phía mặt trời, cứ như ngay sau đó sẽ bay về phía bầu trời kia vậy. Hoàng cung Đại Chu không có hình rồng lớn nhường này.

“Nơi này là chính điện của hoàng thành Bắc Yến.” Tư Mã Thanh Sa kéo La Duy lên phía trước: “Ngươi muốn tự vào, hay là muốn trẫm phải lôi ngươi vào?”