Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 252: Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi đến




La Duy và Vệ Lam ra khỏi chính điện Trường Minh, bọn họ không nhìn thấy Long Thập Nhất và Long Thập Nhị bên ngoài điện.

“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Lam hỏi La Duy.

“Không có việc gì đâu.” La Duy cùng Vệ Lam đi về phía cung thất của y. Hưng Võ đế không trách tội Vệ Lam, lại càng không trách tội đám Long Thập. Chỉ là… thái tử, La Duy nhớ đến ánh mắt Hưng Võ đế nhìn Long Huyền, thái tử có lẽ đã bị Hưng Võ đế chán ghét rồi.

Trong viện có vài tiểu thái giám, nhưng các điện tiền võ sĩ đều không thấy, xem ra đã bị Hưng Võ đế đuổi đi. Vài tiểu thái giám nhìn thấy La Duy tiến vào, vội hành lễ không ngừng.

La Duy nâng tay, để các tiểu thái giám đứng lên, còn y đưa Vệ Lam vào phòng.

“Công tử.” Vệ Lam vào phòng, đóng cửa lại, liền hỏi La Duy:“Công tử muốn ta ra tay giữa đường?”

La Duy vội kéo Vệ Lam lại, mở cửa nhìn bên ngoài một lượt, sợ những lời Vệ Lam vừa nói bị người khác nghe thấy.

“Ta có thể nghe được, bên ngoài không có người.” Vệ Lam lại kéo La Duy vào phòng:“Công tử đừng lo lắng, chỉ có mấy người kia ở bên ngoài nãy giờ thôi.”

“Vào phía trong đi.” La Duy vẫn cẩn thận nhìn kỹ cửa sổ, thấy tất cả cửa sổ đều đóng chặt, mới cùng Vệ Lam đi vào gian trong.

“Ý công tử có đúng là như vậy?” Vệ Lam đi vào gian trong, lại hỏi La Duy:“Không để ta theo sang Bắc Yến, là muốn Vệ Lam cướp lại công tử giữa đường?”

“Lam.” La Duy kéo Vệ Lam ngồi xuống, nói:“Ngươi tới Đông Nam tòng quân đi, Nhị ca ta sẽ trọng dụng của ngươi. Chỉ là nơi đó đang chiến tranh, đao tên không có mắt, vạn sự đều phải cẩn thận. Ta biết võ nghệ ngươi cao cường, nhưng hai quân áp sát, khác với chuyện tranh đấu trên giang hồ, ngươi không……”

“Ta đi Đông Nam, ngươi làm sao bây giờ?” Vệ Lam thấy La Duy thật sự muốn để hắn tới Đông Nam tòng quân, thực sự tức giận,“Thù giết cha, không đội trời chung, đạo lý này ngươi không biết hay sao?”

“Tư Mã Thanh Sa sẽ không giết ta.” La Duy nói:“Ngươi đừng lo ta sẽ chết.”

“Sao ngươi có thể khẳng định chứ?” Không có La Duy giữ, Vệ Lam đứng bật dậy,“Ngươi sang Bắc Yến, dù Tư Mã Thanh Sa muốn làm cái gì đi nữa, thì ngươi có thể đối phó với hắn hay không?”

“Ngươi đừng vội…” La Duy giữ tay Vệ Lam thật chặt,“Lam, ta không thể chạy trốn.”

Vệ Lam nói:“Hiện tại không trốn được, thì chúng ta sẽ trốn ở giữa đường! Ra khỏi hoàng cung liệu có còn nhiều thị vệ đi theo thế này không?”

“Không nhiều như vậy, chỉ là nếu ta chạy trốn giữa đường, La gia sẽ khó thoát khỏi chỉ trích.”

“Ngươi đã không còn là người La gia, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến La gia nữa!”

La Duy thở dài, nói:“Lý là như vậy, nhưng ngươi có thể nói lý với Hoàng đế sao? Chỉ cần ta ngoan ngoãn sang Bắc Yến, thì gia đình sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu ta lại chạy trốn, cho dù có ngươi bên cạnh, chúng ta có thể chạy thoát, thì đám Long Thập cũng không thể vô sự được.”

Vệ Lam ngẩn ngơ:“Ngươi nói chúng ta trúng kế? Hôm nay làm như vậy lại phiền hà đến công tử sao?”

“Không có gì liên lụy cả, có thể gặp ngươi, là ta đã vui lắm rồi.” La Duy cong khóe miệng, tặng cho Vệ Lam một nụ cười.

“Ngươi một lòng vì thái tử, sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?!” Vệ Lam oán hận nói:“Còn phu nhân ở nhà nữa, mấy ngày này ngày nào cũng khắc khẩu với tướng gia, nói ông quá mức độc ác, bắt tướng gia trả công tử lại cho bà. Vì công tử, Ưu thiếu gia cũng thường xuyên khóc lóc, muốn tìm công tử. Nhưng tướng gia…” Vệ Lam liếc nhìn La Duy:“Tướng gia nói phu nhân đúng là đàn bà, cũng không để ý tới Ưu thiếu gia, chỉ nói mình đối xử với công tử như thế, vu tư hữu quý, vu công vô quý. (xét về riêng tư thì hổ thẹn, còn xét về việc công thì không hề)”

Nụ cười của La Duy trở nên thật khó coi.

“Ngươi vẫn quyết định không trốn.” Vệ Lam nói với La Duy:“Ta cũng không khuyên ngươi nữa, ngươi để ta theo sang Bắc Yến đi. Mặc kệ ở Bắc Yến chúng ta sẽ gặp phải cái gì, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, hẳn là sẽ tốt hơn so với một người chứ? Ta xuất thân ảnh vệ, khi cần thiết, ta có thể đưa ngươi đi. Nếu trốn khi còn ở Đại Chu, ngươi sợ liên lụy người nhà, liên lụy đám Long Thập, thì chúng ta hãy trốn khỏi Bắc Yến, chắc sẽ không liên lụy bọn họ phải không?”

La Duy lại nói:“Cha ta thật sự nói như vậy?”

“Đúng.” Vệ Lam nói:“Đúng là tướng gia nói như vậy, ta không nói bậy. Tướng gia cũng không cho nhị phu nhân viết thư cho nhị công tử, nói nếu nhị công tử biết chuyện, sẽ không còn lòng dạ nào lo chiến sự ở Đông Nam nữa. Chuyện của công tử, chẳng lẽ cần nhị phu nhân phải viết thư kể lể hay sao?” Vệ Lam đầy bất mãn với La Tri Thu,“Bệ hạ đã chiếu cáo thiên hạ, nhị công tử sao có thể không biết? Trước đây ta không hề nhận ra, tướng gia đúng là người lòng dạ sắt đá!”

La Duy trong lòng chua xót, La Tri Thu nghĩ cho thiên hạ, y biết chứ, nhưng biết không có nghĩa là y cũng làm được.

“Công tử!” Vệ Lam nổi giận vì La Tri Thu xong, lại nghĩ tới chính sự, hỏi La Duy:“Mấy lời ta vừa nói, ngươi có nghe hay không?”

“Nửa đường chạy trốn?” La Duy hỏi.

“Ngươi đồng ý?”

La Duy lắc đầu.

“Ta sẽ theo ngươi sang Bắc Yến.”

“A, ngươi nói đến chuyện này à…” La Duy lúc này mới hiểu.

“Sao ngươi lại tỏ ra không vội như thế chứ?” Vệ Lam gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi.

“Sự tình đã như vậy, ta sốt ruột cũng vô dụng thôi.” La Duy nói.

Vệ Lam thấy La Duy ngồi đó, làm như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, vội la lên:“Bệ hạ ra khẩu dụ rồi, ngươi có thể xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban chắc?”

“Ngươi đừng trách cha ta tàn nhẫn, nếu bệ hạ không đồng ý, cha ta có tàn nhẫn hơn nữa cũng vô dụng.”

“Ta không nói chuyện này, ta đang nói đến chuyện theo ngươi sang Bắc Yến!”

“Lam.” La Duy lúc này nghiêm túc nhìn về phía Vệ Lam, nói:“Ta đi Bắc Yến, mặc kệ Tư Mã Thanh Sa có hận ta như thế nào, hắn sẽ không giết ta đâu, cũng sẽ không để thần tử giết ta, bởi vì ta dù sao cũng là hoàng tử Đại Chu, nếu ta chết ở Bắc Yến, Đại Chu sau khi trải qua thiên tai nhân họa, vì thể diện hoàng gia, chắc chắn sẽ xung đột vũ trang với Tư Mã Thanh Sa.”

“Vậy hắn sẽ đối xử với ngươi như thế nào chứ?” Vệ Lam hỏi.

“Nhiều nhất chỉ là trong chuyện ăn, mặc ở, đi lại, sẽ buông lời hạ nhục ta, có lẽ vậy. Hắn cũng sẽ không dụng hình với ta, bởi vì thân thể ta không tốt, không chịu nổi hình phạt, hắn sẽ cố giữ tính mạng ta.”

“Cho nên?” Vệ Lam chẳng thể nghĩ thoáng ra chút nào:“Ta phải tới Đông Nam tòng quân? Nếu chỉ như thế, thì ta sẽ đi theo ngươi.”

“Ta cho ngươi tòng quân, là vì ta muốn sớm trở về một chút.” La Duy nói.

Vệ Lam không hiểu, hắn tòng quân, thì liên quan gì đến chuyện La Duy trở về.

“Ta sở dĩ không thể không đi Bắc Yến, là bởi Đại Chu hiện nay mấy chỗ thiên tai, mấy chỗ chiến loạn.” La Duy tiến thêm một bước giải thích với Vệ Lam:“Thiên tai lúc nào mới qua đi, ta không phải ông trời, cho nên ta không biết, nhưng chiến loạn là do con người, chỉ cần dùng thêm sức lực, bình loạn là chuyện sớm muộn thôi. Lam, ngươi đi giúp Nhị ca ta, sớm dẹp loạn ở Đông Nam, ta cũng sẽ có thêm cơ hội, có thể sớm rời Bắc Yến trở về.”

“Chỉ cần bình loạn Đông Nam, là ngươi có thể trở lại?” Vệ Lam không quá tin tưởng lời La Duy:“Phương nam cũng có lưu dân tạo phản đấy.”

“Lưu dân chỉ là một đám ô hợp.” La Duy nói:“Chỉ cần các ngươi dẹp trận phản loạn của người Di, đại quân trong tay Nhị ca có thể tới phương nam, rồi phương nam sẽ rất nhanh bình định thôi.”

Vệ Lam suy nghĩ lại lời La Duy nói, hắn biết lời La Duy có đôi khi không tin được, cũng biết La Duy trong tình huống này mà vẫn lo dỗ dành mình.

“Lam…” La Duy tựa đầu tựa vào vai Vệ Lam, nhẹ giọng nói:“Ngươi tòng quân đi, giành lấy một chút công danh cho chính mình, ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi đến, ngươi hãy lấy danh nghĩa một tướng quân Đại Chu, tự mình sang Bắc Yến đón ta về.”