Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 83




【Trên đời này có ai có thể kháng cự lại được bé con đáng yêu làm nũng chứ =v=】

***

Đã đồng ý với bé con sẽ đi công viên giải trí, Bùi Ôn Du muốn xây dựng hình tượng một người bố tốt trước mặt vợ đại nhân và bé con, liền lập tức phân phó công việc quan trọng sau đó hoãn tất cả các cuộc họp vào ngày thứ hai, cũng xem dự báo thời tiết của ngày mai, tìm kiếm lộ tuyến hành trình trong công viên giải trí Thượng Thủy, bừng bừng tham vọng lên kế hoạch du lịch lần đầu tiên của một nhà ba người 

Nghĩ đến những yêu cầu khắt khe của Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du vì phòng ngừa kế hoạch của mình bị trả lại nhanh chóng, đã đặt ra hai phiên bản A, B khác nhau —— Phiên bản A, hai ngày một đêm, phiên bản B, chơi cả ngày.

Đương nhiên anh hy vọng hai ngày một đêm, nhưng chỉ sợ Huệ Vũ không có thời gian.

Vào buổi tối, nhìn tờ hành trình PPT in màu, bản kế hoạch dày đặc, cùng với vẻ mặt chờ mong được khẳng định được khen ngợi của Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ trầm mặc.

Bùi Ôn Du vừa thấy Tiết Huệ Vũ trầm mặc, lập tức da đầu tê dại nghĩ đến ám ảnh trước đây từng bị cô ấy không nói lời nào PASS bản kế hoạch, loại cảm giác ngột ngạt bị chi phối đó khiến anh thình lình mở miệng nói: “Anh…… Anh vẫn có thể sửa lại……”

Nếu Chu Khải Hoa mà ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi rớt cằm vì dáng vẻ yếu đuối nhỏ bé đáng thương bất lực của Bùi tổng.

Sếp của mình mỗi ngày đều lạnh lùng PASS bản kế hoạch của người khác, hóa ra cũng có ngày anh sợ hãi bị PASS…… Đây chính là —— Trời có nhân quả, để xem ai sẽ được trời tha cho?

Tiết Huệ Vũ đỡ trán không nói nên lời, hơi không dám tin hỏi: “Anh…… Chẳng lẽ chưa từng đi khu vui chơi Thượng Thủy?”

“……” Bùi Ôn Du chưa từng đi đến đó bỗng sững sờ, lắc lắc đầu.

“Hồi nhỏ đã đi công viên giải trí, nhưng công viên Thượng Thủy được xây dựng vào bảy năm trước, anh đã từng đi chưa?”

Sau khi trưởng thành, Bùi Ôn Du không đến công viên giải trí chỉ có trẻ em mới đến nữa. anh nghĩ rằng Tiết Huệ Vũ cũng là lần đầu tiên đi, nghe cô ấy nói trước đây khi đi xem mắt đã từng đi, nhất thời mất mát mà buông thõng tay.

Lúc Bùi Dục Kỳ mất mác thì cây non trên đỉnh đầu cũng rũ xuống, bố của nhóc là một phiên bản phóng to của bé con, giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi, trái tim của Tiết Huệ Vũ dịu lại ngay lập tức và nói, “Đó là khi Tề Thụy Hiên đang theo đuổi em. Ngày hôm đó cũng vừa khéo, dạ dày không thoải mái, em đã nôn sau khi chơi tàu lượn một lần, sau đó em liền trở về nhà ~ Vậy nên, thật ra không có tận hưởng hết những trò vui ở khu vui chơi Thượng Thủy.”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tiết Huệ Vũ nói xong, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai anh một chút, oán trách nói: “Nhắc mới nhớ trước đây chúng ta hẹn hò, vì sao anh không dẫn em đến công viên giải trí chơi? Luôn ăn cơm, xem phim, đến check in những địa điểm nổi tiếng…… Một số địa điểm nổi tiếng trên mạng thì ăn uống đắt đỏ, nhưng thực tế thì chẳng ra làm sao. Những nơi nổi tiếng trên mạng cơ bản em đã đi cả rồi, cũng không có gì lãng mạn thú vị hết…… Trước kia còn nghĩ rằng anh bị ép đi xem mắt, nên đành im lặng ăn uống xem phim xong vội đưa em về nhà, sao nội dung hẹn hò có thể buồn tẻ và nhàm chán đến vậy…… Có trời mới biết lúc ấy anh đã thích em rồi……”

Bùi Ôn Du đã đọc hết các cuộc phỏng vấn của Tiết Huệ Vũ và sao chép các mẹo hẹn hò trên mạng, mặt bỗng đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Trên mạng nói rằng địa điểm hẹn hò yêu thích của các cô gái là quán cà phê, rạp chiếu phim, công viên và các khu phong cảnh nổi tiếng trên mạng…… Sau đó thấy phỏng vấn em nói thích xem phim…… Xem một bộ phim hết hai ba tiếng còn phải ăn uống nữa, sợ rằng sẽ trì hoãn của em quá nhiều thời gian……”

“Anh không chọn công viên giải trí là vì…… rạp chiếu phim, nhà hàng anh đều có thể bao hết, nhưng công viên giải trí mà bao hết thì trông quá vắng vẻ, không bao hết thì lại sợ em cảm thấy rằng có quá nhiều người và em sẽ có gánh nặng khi bị nhận ra…… Cũng sợ rằng đến những nơi như công viên giải trí sẽ làm em bị thương, anh nghĩ em sẽ thấy phản cảm……”

Bùi Ôn Du cẩn thận giải thích, cũng nhờ lần trước Tiết Huệ Vũ nói chuyện với bố mới biết từ bé Huệ Vũ đã thích đến công viên chơi, chợt nghe cô giận dữ nói: “Hồi nhỏ em cực kỳ thích đến công viên giải trí, chỉ là sau khi mẹ em mất vì bệnh tật cùng với ầm ĩ với bố nên em không còn tâm trạng để đến công viên giải trí nữa. Công viên giải trí Thượng Thủy thực sự là nơi em vẫn luôn muốn đến chơi, vì vậy em mới đồng ý đi khi Tề Thụy Hiên mời em vào ngày hôm đó.”

“Em thực sự thích chơi những trò có cảm giác mạnh, những ngôi nhà ma ám……”

“Còn có trò xe điện đụng nữa……” Mỗi câu Huệ Vũ nói anh đều nhớ rõ.

“Sau này sẽ cùng chơi trò đi nhà ma với em.” Bùi Ôn Du nhỏ giọng giải thích, “Ngày mai chúng ta dẫn Dục Kỳ đi cùng, mấy trò cảm giác mạnh thì trẻ em hơn một mét tư mới có thể chơi…… Vậy nên trong bản kế hoạch anh không liệt kê trò tàu lượn hay những trò tương tự như thế.”

“Không sao không sao, đều nghe anh ~” Tiết Huệ Vũ thản nhiên khoát khoát tay, “Chuyến đi chơi ngày mai vốn dĩ chủ yếu là Dục Kỳ, nên chơi những trò mà an toàn mà trẻ con thích chơi ấy.”

“Vậy chúng ta……” Thấy Tiết Huệ Vũ vung tay ra vẻ ông chủ, Bùi Ôn Du mắt cong cong, đặt  kế hoạch A vào tay cô, thử hỏi, “Hai ngày một đêm, em có thời gian không?”

“Chuyện của bé con nhất định phải được ưu tiên hàng đầu.” Tiết Huệ Vũ gật gật đầu nói: “Chúng ta có thể ở khách sạn chỗ khu vui chơi, ngay trong khu vui chơi, bữa tối và bữa sáng buffet vào ngày hôm sau đều có kèm theo các buổi biểu diễn của các nhân vật hoạt hình, bé con một lòng muốn được chụp hình chung với các nhân vật hoạt hình, xếp hàng quá lãng phí thời gian, ở trong khách sạn đó là có lợi nhất.”

Ánh mắt Bùi Ôn Du sáng lên, lập tức tích cực nói: “Vậy anh đi đặt khách sạn.”

Nhưng qua một lúc sau, Bùi Ôn Du đi tìm Tiết Huệ Vũ, yếu ớt nói: “Khách sạn chủ đề sớm đã đầy rồi…… Anh vừa hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng nếu ai đã hẹn trước mà sẵn sàng trả phòng, thì chúng ta sẵn sàng mua với giá gấp đôi…… Chỉ có một vị khách phòng có một giường lớn chịu nhường cho chúng ta thôi……”

Đặt khách sạn chủ đề trước một ngày, dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không thể đặt được phòng tốt, Bùi Ôn Du rất buồn và cảm thấy mình thật vô dụng……

Lần này may mắn có được phòng hạng sang không phải vì anh chịu trả nhiều tiền mà vì cặp tình nhân kia chiến tranh lạnh rồi chia tay, mới sẵn lòng nhường phòng.

Anh thỏa hiệp đề nghị: “Nếu không, em và con ở khách sạn theo chủ đề, anh ở khách sạn bên ngoài, sáng hôm sau anh sẽ đến gặp bọn em.”

“Phiền toái như vậy làm gì……” Tiết Huệ Vũ chẳng để ý nói, “Dù sao cũng ở có một đêm, phòng lớn thì giường lớn, nếu ba người chen không đủ, thì chỉ cần kê thêm giường phụ trong phòng là được.”

Thấy Tiết Huệ Vũ hiểu lầm rằng mình nghĩ phòng quá nhỏ, Bùi Ôn Du im lặng nuốt xuống cổ họng mấy chữ “Phòng giường lớn hạng sang chủ đề tình nhân”, nhìn sang chỗ khác với lương tâm cắn rứt và nói: “Ừm ừm, chúng ta chen một xíu……”

Thời gian vèo một tiếng đã đến sáng ngày hôm sau, Bùi Ôn Du ngồi trên ghế phó lái, nhìn dáng ngồi vững vàng như núi, thực ra ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu lén nhìn trộm Tiết Huệ Vũ và Bùi Dục Kỳ đang dựa vào nhau trên ghế sau.

Mặc dù Tiết Huệ Vũ luôn nói rằng Bùi Dục Kỳ chính là phiên bản thu nhỏ của anh, nhưng nhìn thế nào thì anh cũng cảm thấy đường nét khuôn mặt và lông mày của con giống mẹ hơn một chút.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh, khi cười lên, mắt cũng cong…… Giống hệt Tiết Huệ Vũ hồi nhỏ.

Nếu là một cô con gái mềm mại, liệu đó có phải sẽ là một bản sao hoàn hảo của Tiết Huệ Vũ khi còn bé không…… Bùi Ôn Du đột nhiên dừng lại những suy nghĩ nguy hiểm của mình.

Sinh một đứa đã cực kỳ vất vả rồi, hơn nữa con trai của anh vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, âm thanh ngọt ngào gọi bố, chính anh là người có quá nhiều khiếm khuyết trong vai trò làm bố, quãng đời còn lại cần phải dốc hết tất cả tình yêu của mình, mà không phải dời cái gọi là tình yêu lên đứa con tiếp theo, đó mới là hành động không có trách nhiệm nhất.

Đợi đến khi Tiết Huệ Vũ sống lại, họ sẽ là một gia đình ba người thực thụ.

Hôm nay là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi với tư cách một gia đình, sau này mỗi tuần đều phải đi cùng vợ và con……

Đợi đến khi anh khỏi hẳn có thể chạy nhảy, họ còn có thể đi du lịch nước ngoài……

Phải thắt dây an toàn, an toàn an toàn.

Những suy nghĩ của Bùi Ôn Du càng ngày càng bay xa, tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc mà họ sắp bắt đầu trong tương lai, sự dịu dàng trào dâng trong trái tim anh như thủy triều, như thể tất cả những khó khăn anh phải chịu trước đó đều biến thành ánh sáng, tất cả đều đang chờ đợi ngày này đến.

Nét mặt lạnh lùng và cứng rắn của anh đã trở nên mềm mại khi ra ngoài chơi cùng vợ con, sau 40 phút lái xe, anh chỉ tay về phía các khu vui chơi đã hiện ra đằng xa, lời nói của anh dịu dàng lạ thường: “Dục Kỳ, sắp tới công viên giải trí rồi. Con xem, đó là tàu lượn siêu tốc. Bây giờ con dưới một mét tư nên không thể chơi được, sau này bố mẹ sẽ dẫn con đi chơi sau.”

Sau này bố mẹ cũng sẽ đưa bé đến công viên giải trí!

Bùi Dục Kỳ nhận được lời hứa hẹn, suốt dọc đường đều nằm trên cửa kính xe, nhìn công viên giải trí ngày càng đến gần, đôi mắt bé to tròn sáng lấp lánh như những vì sao.

Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ như vậy của bé con, trong lòng Tiết Huệ Vũ lại ngập tràn áy náy.

Có trẻ con nhà ai mà ba tuổi rưỡi mới được bố mẹ dẫn đi chơi lần đầu đâu chứ…… Có một vài cô cậu nhóc mới một hai tuổi đã được bố mẹ ôm đi công viên, khu vui chơi giải trí, sở thú, viện hải dương động vật……

Trịnh Tuệ Văn đáng chết lại khiến bé con hoạt bát hiếu động thích ra ngoài chơi biến thành đứa trẻ tự kỷ.

Nhưng ngay cả sau khi Bùi Dục Kỳ học được cách nói chuyện, bé cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với họ.

Trái tim Tiết Huệ Vũ vừa chua xót vừa mềm nhũn, không giấu được vẻ xót xa: “Sau này bố mẹ sẽ dẫn con đi sở thú, bảo tàng động vật biển, bảo tàng khoa học kỹ thuật…… Không phải con thích mèo ư? Chúng ta có thể đi xem mèo lớn…… Còn có sư tử, hổ, báo…… Không phải chúng ta đã xem Đi tìm Nemo cùng nhau trước đây sao? Con có muốn xem cá hề Nemo không?”

Tiết Huệ Vũ nói xong hết từng chỗ một, liền thấy mắt của bé con càng ngày càng sáng lên.

Bé con vốn chỉ nhìn thấy những động vật lớn và sinh vật biển trong tranh ảnh và phim hoạt hình, kích động vung cánh tay bé nhỏ của mình nhào vào lòng mẹ một cách hào hứng: “Mẹ thật tốt! Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới!”

“Bố thì sao……” Bùi Ôn Du chua lòm hỏi, rõ ràng anh là người đề nghị trước.

“Bố cũng là người bố tuyệt vời nhất trên thế giới.”

Miệng của bé con dường như được bôi mật, Tiết Huệ Vũ không khỏi mỉm cười, cố ý hỏi: “Vậy thì con thích bố hơn, hay là thích mẹ hơn?”

“Mẹ!” Bùi Dục Kỳ không hề do dự mà trả lời, trái lại khiến cho Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ ngẩn người. Còn nghĩ rằng con sẽ vắt óc suy nghĩ trầm tư sau đó ngọt ngào nói: “Đều thích như nhau ạ”, không ngờ đứa bé lại trả lời nhanh như vậy.

Tiết Huệ Vũ lúng túng liếc nhìn vẻ mặt của Bùi Ôn Du, nhưng trái tim cô thật ngọt ngào bởi những lời nói ngây thơ không hề cố kỵ của bé con.

Không hổ là bé con ngoan của mẹ!

Bùi Ôn Du cũng ngồi không yên được nữa, nhịn không được tò mò hỏi: “Vì sao lại thích mẹ hơn, có phải gần đây bố làm chuyện gì không tốt không?”

“Gần đây bố không ở nhà giúp con vẽ tranh, đều là mẹ ở bên cạnh con, mẹ còn bị thương vì con nữa, cho nên con thích mẹ hơn.”

Bùi Dục Kỳ còn thật sự giơ bàn tay nhỏ bé ra đếm, có lý do bài bản hẳn hoi, Tiết Huệ Vũ mỉm cười vỗ vai Bùi Ôn Du: “Bố nó ơi, anh phải cố lên nha.”

Bùi Ôn Du bị câu nói “Bố nó ơi” làm cho đỏ mặt, quay đầu sang một bên nói: “Bố sẽ cố gắng, tranh thủ sớm ngày để cho Dục Kỳ của chúng ta thích bố nhiều như thích mẹ vậy.”

Đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, cục bột nhỏ trái nhìn mẹ phải nhìn bố chợt hỏi ngược lại: “Vậy bố mẹ thì sao? Bố thích mẹ hơn hay thích con hơn? Mẹ thích bố hơn hay thích con hơn?”

“Đương nhiên là thích bằng nhau.”

“Đương nhiên là thích bé con đáng yêu của chúng ta hơn rồi.”

Hai người nói cùng một lời rồi nhìn nhau, chợt nghe thấy cục bột nhỏ hừ hừ không tin: “Rõ ràng bố thích mẹ hơn, trước đây ở bên cạnh giúp con vẽ tranh, thật ra chỉ hỏi thăm chuyện của mẹ thôi, còn muốn gạt con đều thích bằng nhau nữa, chính bố cũng không thể làm được chuyện thích bằng nhau ấy mà còn muốn con thích bằng nhau, con không bị lừa đâu.”

Bùi Ôn Du sững sờ, có chút bất lực lắc đầu nói: “Dục Kỳ, sao con có thể nghĩ như vậy được, mẹ và con đều là những người rất quan trọng với bố.”

Tiết Huệ Vũ vốn dĩ rất xấu hổ trước những lời nói thẳng thừng của bé con, nhưng giờ cô không thể nhịn được cười.

Cô không khỏi mỉm cười, khẽ vỗ đầu nhỏ của bé con: “Con trai cưng thân mến của mẹ, con yên tâm, mẹ tuyệt đối tuyệt đối yêu bé con nhất! Con và bố con rơi xuống nước, mẹ chắc chắn chắc chắn sẽ cứu con trước, mẹ nhất định vĩnh viễn yêu con hơn yêu bố con!”

Bùi Ôn Du không hiểu sao cảm thấy mình thua rồi: “……”

“…… Nếu anh và Dục Kỳ cùng nhau rơi xuống nước, anh cũng là người đầu tiên cứu Dục Kỳ, cũng không phải là anh không biết bơi……” Bùi Ôn Du phản đối một cách yếu ớt.

Giữa tiếng cười sảng khoái, tài xế lái xe đến lối vào khu vui chơi, Bùi Ôn Du hết lần này đến lần khác quay sang nói chuyện với hàng ghế sau, không những không bị say xe mà thậm chí di chứng người sống sót từ tai nạn xe trước kia dường như đã biến mất.

Nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, sau khi xuống xe nhanh chóng mở cửa cho hàng ghế sau, nhưng bé con đã mở cửa trước rồi hớn hở nhảy xuống.

“Mẹ ơi ~ nhanh lên ~”

Tiết Huệ Vũ đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai rồi bước xuống, lại đội một chiếc mũ chống nắng xinh đẹp cho bé con, Bùi Ôn Du cũng đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai.

Dù mới tám giờ sáng nhưng ở lối vào công viên giải trí đã vô cùng náo nhiệt, có hàng dài người đang xếp hàng, đoàn người của Tiết Huệ Vũ cùng với hai vệ sĩ tiến vào công viên thông qua lối VIP mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.

Dòng người trong công viên ít hơn nhiều, tuy nhiên, mặc dù Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, trang bị vũ trang đầy đủ như thế dường như nhìn không ra đó là ai, nhưng dáng người mảnh khảnh cao một mét bảy, cùng với dáng người cao gầy một mét chín ở giữa đám đông thật sự như hạc giữa bầy gà.

Quan trọng nhất là, còn có một bé cục cưng đáng yêu dễ thương trắng trẻo như ngọc.

Vì vậy, khi từ lối VIP bước vào, những hàng du khách bình thường bên cạnh đều nghiêng nhìn và chụp ảnh họ, cứ ngỡ rằng đó là một cặp siêu sao đưa con đi chơi ở công viên……

Lúc này, không ai có thể nhận ra Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ, đơn giản là vì trong mắt mọi người, Bùi Ôn Du là một Chủ tịch đáng thương với đôi chân tàn tật, làm sao có thể đi như bay thế được, còn Tiết Huệ Vũ thì đã chết ba năm trước rồi……

Kiểm tra vé xong, Bùi Dục Kỳ nắm tay mẹ hoạt bát nhảy vào công viên giải trí, đôi mắt to tròn nhìn chỗ này một cái nhìn chỗ kia một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy bố mình đi chậm quá không theo kịp, lập tức nhảy qua nhảy lại, một tay nắm tay bố và tay kia nắm tay mẹ —— Thật hoàn hảo!

Sau khi đứng gần nhìn thấy đoạn đường dài và cao của tàu lượn siêu tốc, bé con khao khát ngước cái đầu nhỏ lên —— rất gần bầu trời……

Mãi đến khi nhìn thấy một chiếc chạy vèo qua như bay, nương theo đó là tiếng hét kinh hoàng chói tai “A” khi xe nhanh chóng lộn ngược trở lại, trực tiếp treo lộn ngược giữa không trung.

Bé con khiếp sợ kinh ngạc muốn rớt cằm, ngay lập tức hoảng loạn lắc cánh tay của bố.

“Bố ơi…… Sau khi lớn lên con không chơi tàu lượn như thế cũng được……”

Bé con sợ đến cứng người luôn rồi. Tàu lượn siêu tốc, sao lại khủng bố như vậy.

Tiết Huệ Vũ chết cười, nựng bé con đang kinh hãi một cái: “Nhưng mẹ thích chơi lắm thì phải làm sao, sau khi lớn lên bé con không chơi với mẹ à?”

Bùi Dục Kỳ rất muốn lấy hết can đảm nói “Chơi với mẹ”, nhưng cuối cùng vẫn lúng túng lắc lắc tay mẹ, giống như bé mèo con ngửa đầu làm nũng nói: “Mẹ có bố chơi cùng rồi, không cần cục cưng chơi chung đâu.”

Khá lắm nhóc con, còn tự gọi mình là “Cục cưng”.

“Mẹ ~”

Trên đời này có ai có thể cưỡng lại được bé con dễ thương làm nũng như thế chứ……

“Được được được, sau khi lớn lên không chơi tàu lượn siêu tốc nữa, Chúng ta chơi xe điện đụng đi ~ Đi, mẹ đưa con đi dạo quanh công viên giải trí.”

Bùi Ôn Du, người đã lên kế hoạch trước cho hành trình trò chơi: “……” Đã nói là nghe anh hết mà?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra thì tôi đã tưởng tượng ra cảnh bé con lớn lên bị bạn gái kéo đi chơi tàu lượn siêu tốc cuối cùng sợ đến chết khiếp như thế nào rồi ha ha ha ha ha.

Bé con: Tàu lượn siêu tốc quá khủng khiếp