Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 17: C17: Gặp gỡ bé con




【Quả đấm nhỏ đang vung lên của bé dừng lại giữa không trung.】



***



“Á!”



Cháo nóng hôi hổi bắn vào tay, vào người Trịnh Tuệ Văn, nóng đến mức bà ta trực tiếp kêu thảm một tiếng, mà chén trong tay cũng cầm không vững, mà “Binh” rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.



Thấy mu bàn tay nháy mắt bị bỏng thành một vệt đỏ, quần áo cũng bị cháo lỏng dinh dính làm bẩn, Trịnh Tuệ Văn nổi giận đùng đùng, nhấc tay liền muốn cho Bùi Dục Kỳ một bạt tai, nhưng cứng rắn nhịn xuống.



Bà ta đè thấp giọng, oán hận cấu cánh tay Bùi Dục Kỳ một cái, buông lời độc ác: “Không ăn đúng không, vậy mày cứ chịu đói đi, tao xem mày có thể cố chấp tới khi nào!”



“A a a a!” Bùi Dục Kỳ bịt chặt lỗ tai tiếp tục hét chói tai.



Trịnh Tuệ Văn vốn đang giận dữ nhìn thấy bộ dáng thiểu năng của bé, khinh thường mắng: “Chỉ biết hét bậy! Mẹ mày bị mày khắc chết, bố mày cũng sắp bị mày khắc chết, mày cứ tiếp tục hét đi! Đồ sao chổi xui xẻo!”



Một màn này được ghi lại hoàn chỉnh khiến Tiết Huệ Văn suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.



Nếu không phải lần đầu tiên dùng khuôn mặt này gặp bé con, sợ bản thân quá bạo lực sẽ dọa sợ đứa bé, thì cô sớm đã xông lên đánh nhau với Trịnh Tuệ Văn rồi! Nhưng cứ như vậy bỏ qua cho Trịnh Tuệ Văn đáng chết, với tính tình dữ dội của Tiết Huệ Vũ thì đó là điều không có khả năng.



Lúc thấy Trịnh Tuệ Văn cúi đầu vừa dùng khăn mặt lau chùi quần áo vừa đi ra, Tiết Huệ Vũ cố nhịn xuống xúc động xông qua đánh bà ta tơi bời ngay tại chỗ, trong phút chốc bà ta mở cửa đi ra cô giả vờ như vô tình đi ngang qua đụng vào nhau, còn cố ý vươn một chân về phía bà ta……



Trịnh Tuệ Văn bước chân vội vàng chỉ lo chà lau quần áo bẩn không ngờ ở cửa có người đi qua, bất ngờ không kịp để phòng, liền bị đụng cho vấp chân ngã.



Bà ta không hề phòng bị, trong nháy mắt bị vấp chân mất đi trọng tâm, bước chân lảo đảo vồ về phía trước.



Lúc đang té đến hai mắt đầy sao, thì một giây sau, bụng lại bị đạp một cước thật mạnh.



“Thật xin lỗi thật xin lỗi!…… Tôi vừa cùng người khác nhắn tin nên không nhìn đường……” Vẻ mặt Tiết Huệ Vũ hoảng loạn thu cái chân vừa mới cố ý đạp lên về, giả vờ lảo đảo cùng ngã xuống đất, trong phút chốc ngã xuống lại đè cái mông đang định nhổm lên của Trịnh Tuệ Văn xuống lại.





“Không sao chứ!” Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng mà nhìn về phía Trịnh Tuệ Văn đang ngã đến eo mỏi lưng đau, lập tức che ngực ho khan kịch liệt, Trịnh Tuệ Văn đang muốn phát tác, đột nhiên nghĩ đến tầng này là phòng bệnh VIP, cần quẹt thẻ mới có thể đi vào, hơn nữa còn là phòng bệnh VIP cao cấp nhất của VIP, bệnh nhân ở nơi này không phú thì quý.



Thấy cô gái vướng chân mình mặc một bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, vừa nói chuyện vừa đang không ngừng ho khan, hiển nhiên là bệnh nhân của tầng lầu VIP này, bà ta căn bản không thể trêu vào, lỡ như ngược lại đụng phải đối phương bị thương, vậy chính là bà ta xui xẻo lớn rồi!



Những lời mắng người kia lập tức nghẹn trong cổ họng, Trịnh Tuệ Văn nặn ra một nụ cười ngay tại chỗ, cười làm lành nói: “Không sao không sao…… Là tôi đột nhiên ra cửa đụng phải cô……”



Sau đó bà ta từ mặt đất bò dậy, sau khi hơi khom eo với Tiết Huệ Vũ liền vội vàng rời khỏi hiện trường.



Bộ dáng tốt tính ăn nói khép nép cực giống với Trịnh Tuệ Văn trước mặt cô trước kia, nếu không phải thấy được bộ mặt đáng ghê tởm giương nanh múa vuốt của bà ta khi bắt nạt bé con thì chỉ sợ cô thật sự đã bị dáng vẻ hai mặt này của bà ta lừa gạt!





Sau khi bà ta rời đi, Tiết Huệ Vũ bị ghê tởm nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn về hướng Bùi Dục Kỳ bên trong phòng bệnh.



Bùi Dục Kỳ vẫn duy trì tư thế ban nãy, cô có chút lo lắng mà rón ra rón rén đến gần.



Rõ ràng có người lạ tiến vào, nhưng trong quá trình Tiết Huệ Vũ đi đến gần giường, Bùi Dục Kỳ vẫn ôm đầu gối cuộn tròn ở trên giường không nhúc nhích như cũ, phảng phất như hoàn toàn ngăn cách mọi thông tin từ thế giới bên ngoài, yên lặng phong bế bản thân trong thế giới lạnh băng.



Mà Tiết Huệ Vũ vẫn luôn chú ý bé con sau khi đến gần mới phát hiện, trên mặt trên người Bùi Dục Kỳ cũng bị vẩy trúng một ít cháo, trên mặt đất càng là một đống hỗn độn, khay thức ăn bị Bùi Dục Kỳ lật đổ vẩy ra khắp nơi, mảnh vụn thủy tinh còn vỡ đầy mặt đất……



Trịnh Tuệ Văn vậy mà hoàn toàn không quét dọn cũng không kêu dì đến quét dọn đã rời đi?!



Lỡ như Bùi Dục Kỳ xuống giường giẫm phải vụn thủy tinh thì làm sao đây!




Tiết Huệ Vũ vừa tức vừa đau lòng!



Trịnh Tuệ Văn làm như vậy rõ ràng là ra oai phủ đầu với Bùi Dục Kỳ không nghe lời! Để bé ngoan ngoãn nghe lời đừng có ý đồ làm trái lại lời bà ta, nếu không người chịu khổ vĩnh viễn là chính cậu bé!



Trước kia bà ta chắc chắn đã từng làm qua loại động tác nhỏ này, sau khi Bùi Ôn Du trọng thương hôn mê càng trắng trợn không kiêng nể gì mà bắt đầu uy hiếp…… Nếu vận mệnh Bùi Dục Kỳ thật sự giống với trong nguyên tác rơi xuống sông chết đuối, cô thật sự không dám tưởng tượng cảnh ngộ của Bùi Dục Kỳ sẽ trở nên tồi tệ đến thế nào……





“Bùi Dục Kỳ……”



Tiết Huệ Vũ hít sâu một hơi đi đến trước mặt Bùi Dục Kỳ, chủ động vẫy vẫy tay thân thiết lên tiếng chào hỏi bé, nhưng Bùi Dục Kỳ hoàn toàn không để ý tới cô, ánh mắt vô thần tan rã, biểu cảm khuôn mặt ngơ ngác, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.



Mặt mày Tiết Huệ Vũ rầu rĩ. Mà ngay lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động của xe cứu thương từ xa đến gần.



Nơi này là bệnh viện, tiếng còi báo động của xe cứu thương là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng Bùi Dục Kỳ vốn đang an tĩnh cuộn tròn người lại giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, đột nhiên hoảng sợ đá bay tấm chăn!



Mặt bé đầy kinh sợ, hai tay gắt gao che lấy lỗ tai, gào loạn đá chăn. Mà nương theo tiếng còi báo động ngày càng vang, kèm theo hai đường tiếng loa gấp rút, Tiết Huệ Vũ liền thấy Bùi Dục Kỳ bỗng nhiên đứng lên, dùng đầu hung hăng đập vào vách tường.



Vách tường của bệnh viện cũng không phải vách tường dán đầy bọc mềm như trong nhà, cái đầu nhỏ của bé nào chịu được cú va chạm như thế!



Nhưng Bùi Dục Kỳ giống như không cảm thấy đau đớn, hai tay bịt chặt tai lại hét lên đập từng cái từng cái vào mặt tường, Tiết Huệ Vũ bị dọa đến hỏng rồi! Vội vàng xông đến, kéo bé con vào lòng mình, dùng tay che lỗ tai lại giúp bé.



“Không sợ không sợ, đừng đập vào tường, sẽ bị thương đó……”



Trong hai ngày ở cùng trước đó, Bùi Dục Kỳ an tĩnh lại ngoan ngoãn, khiến cô gần như đã quên mất lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tình huống bé phát bệnh khó mà tự mình không chế.



Bùi Dục Kỳ vô cùng mẫn cảm với tiếng còi xe!




Vào lúc này, nhìn thấy trán Bùi Dục Kỳ đỏ ửng, kinh hồn rúc thành một cục trong lòng cô, cô vô cùng đau lòng, giọng run rẩy nói: “Không sao rồi không sao rồi, bên ngoài đã không còn âm thanh nào nữa……”



Nhưng tiếng còi xe dừng lại, bên trong gian phòng lại lần nữa rơi vào yên lặng, Bùi Dục Kỳ vẫn không phục hồi tinh thần. Bé cuộn tròn thành một cục, lo âu cắn cắn móng tay, ánh mắt tan rã hoàn toàn không có tiêu cự, giãy dụa trong ngực Tiết Huệ Vũ muốn đập đầu vào tường.



Bị Tiết Huệ vũ ôm chặt siết sao không thể đập đầu vào tường, bé liền dùng nắm đấm nhỏ của bản thân hung hăng nện vào đầu mình.



Tiết Huệ Vũ không ngờ Bùi Dục Kỳ lại tự làm tổn thương mình nặng nề đến thế! Chẳng trách Trịnh Tuệ Văn vừa thấy bé phát bệnh liền tiêm cho bé……



Cô vội vã lấy tay che cái trán đỏ bừng của Bùi Dục Kỳ, quả đấm nhỏ của bé cứ như vậy mà đập mạnh vào mu bàn tay của Tiết Huệ Vũ.



“A……”



Đối xử với bản thân cũng thật tàn nhẫn……



Tiết Huệ Vũ đã đánh giá thấp sức lực của đứa nhỏ này, hơn nữa vừa vặn đập ngay vào xương, đau đến mức Tiết Huệ Vũ hít ngược vào một ngụm khí lạnh.



Cô vốn tưởng rằng Bùi Dục Kỳ sẽ giống như tự hại mình, lại rập khuôn đập xuống lần thứ hai, nhưng lại thấy quả đấm nhỏ đang vung lên của bé dừng lại giữa không trung.



Tiết Huệ Vũ thấy thế, vội vàng vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ của bé, bọc lấy nắm đấm nhỏ khí thế đùng đùng của bé vào trong lòng bàn tay mình.



Tay của bé rất lạnh, rõ ràng là mùa hè nhưng lại lạnh đến mức khiến Tiết Huệ Vũ kinh hãi, trên mu bàn tay vẫn còn dán băng gạc che vết kim tiêm, hiển nhiên vừa rồi mới truyền dịch……



Cô nhịn không được cầm lấy hai bàn tay bé nhỏ của Bùi Dục Kỳ nắm chặt trong lòng bàn tay mình.




Bùi Dục Kỳ giống như bị đóng băng lại giãy dụa lần nữa, toàn thân kháng cự, mà Tiết Huệ Vũ lại như đã nhận ra điều gì đó, cô cố ý kêu thảm một tiếng, liền thấy Bùi Dục Kỳ lại phảng phất như bị đóng đinh, ánh mắt rời rạc dừng trên mu bàn tay của cô.



Cô lập tức nước mắt lưng tròng nói: “Tay đau quá đi…… Đầu con cũng rất đau nhỉ…… Đừng làm đau mình nữa được không?”



Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ đôi tay đang nắm chặt, Bùi Dục Kỳ rũ mi mắt rút tay nhỏ của mình về, cả người lạnh lùng như kiểu người sống chớ đến gần, liền thấy lúc bé vô thức muốn cắn móng tay, người phụ nữ trước mắt này lại cầm lấy hai tay bé lần nữa.



“Không được cắn móng tay.”



Tiết Huệ Vũ nhỏ giọng thương lượng với bé, hai tay lại không cho phép kháng cự mà nắm chặt không buông ra, chỉ thấy khi cô lại lần nữa cầm chặt lấy tay của Bùi Dục Kỳ, bé lại giống như bị rút hết sức mà không còn giãy dụa thêm nữa.



Cô đau lòng xoa xoa cái trán đỏ lên của bé, sau khi nhẹ nhàng “Phù phù” thổi hai tiếng, thật cẩn thận hỏi: “Con đang lo lắng cho bố sao?”



Lúc Bùi Dục Kỳ không vui hoặc tâm tình khó chịu sẽ cắn móng tay, mà lời này của Tiết Huệ Vũ vừa dứt, chỉ thấy cái đầu nhỏ vẫn luôn cúi thấp của Bùi Dục Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào cô.



Ánh mắt rời rạc không có tiêu cự ban nãy phảng phất như có chút thần, không còn tử khí nặng nề không chút tinh thần như vừa rồi.





Thấy Bùi Dục Kỳ cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái phát bệnh ban nãy, cũng có vẻ như rốt cuộc đã bằng lòng nghiêm túc lắng nghe cô đang nói cái gì, Tiết Huệ Vũ cho rằng bé đang quan tâm bố nên dùng giọng điệu dịu dàng nhất của mình giải thích với tốc độ chậm rãi: “Bố con đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng…… Vậy nên không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi, bố sẽ tỉnh lại nhanh thôi, lời của người khác nhất định không được để trong lòng.”



Tiết Huệ Vũ nói rồi thuận thế kéo lấy Bùi Dục Kỳ vào trong lòng, an ủi mà ôm ôm Bùi Dục Kỳ, nhẹ nhàng vỗ lưng bé.



“Cũng không được làm chuyện khiến bản thân bị thương……”



Lúc Tiết Huệ Vũ vừa an ủi, vừa nhân cơ hội lợi dụng tâm tư mà ôm ôm bé con nhà mình một cái, lại thấy Bùi Dục Kỳ vẫn luôn không nhúc nhích ở trong lòng cô đột nhiên phản ứng lại, giống con mèo nhỏ xù lông, trong miệng phát ra thanh âm lóc cóc không rõ, rồi dùng sức đẩy cô ra.



Tiết Huệ Vũ bị đẩy ra sững sờ tại chỗ, liền thấy Bùi Dục Kỳ vẻ mặt đề phòng nhìn cô chằm chằm, cái miệng nhỏ mím chặt, run rẩy cuộn mình thành một nhúm.



Giống như đang kháng cự, giống như đang bất an, ánh mắt cũng phút chốc trở nên hung ác, như một con thú nhỏ bị thương.



Đây là tín hiệu của sự phản cảm.



Khi Tiết Huệ Vũ lần đầu nói chuyện với Bùi Dục Kỳ, bé cũng bày ra sắc mặt phòng bị người sống chớ đến gần này.



Trong lòng nháy mắt trống rỗng, Tiết Huệ Vũ vừa thất vọng vừa xấu hổ rụt tay về.



Đổi một khuôn mặt khác, quả nhiên bé con không nhận ra cô.



Hiện giờ, đối với bé con mà nói, cô là người lạ lần đầu tiên gặp mặt!



Người lạ ngày đầu gặp mặt liền có thể dễ dàng ôm được bé con, vậy bé con của cô cũng quá dễ lừa bán đi rồi! Đẩy cô ra là chính xác!



Trong lòng Tiết Huệ Vũ không ngừng an ủi bản thân, sau đó vụng về tìm từ giải thích: “Thật xin lỗi, cô không nên đột nhiên ôm con…… Nhưng không cần sợ hãi, cô không phải người xấu…… Cô sẽ không làm con bị thương…… Cô là…… Haizz…… Nói như thế nào đây……”



Giờ khắc này, đối mặt với ánh mắt hờ hững của Bùi Dục Kỳ, trong lòng Tiết Huệ Vũ giống như kiến bò trên chảo nóng.



Cô nóng nảy xoa xoa đầu, dưới âm thanh cảnh cáo của hệ thống trong đầu, lời sắp nói ra liền thay đổi: “Nếu không, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ đi, đoán xem cô là ai?”



“Nếu con đoán đúng, cô sẽ mua cho con nguyên tập truyện cổ tích Andersen, mua cho con món đồ chơi xếp gỗ mới nhất, còn mua bánh quy, kẹo dẻo trái cây hoạt hình con thích ăn nhất nữa!”