Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 1: C1: Cô là quỷ




【Bùi Ôn Du…… Chân của anh ấy……】



***



Tiết Huệ Vũ đã chết, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc đối diện với chiếc xe tải lớn đang lao tới “Oanh” một tiếng tông cô bay lên.



Chiếc xe tải lớn giống như say rượu mà lắc lư trái phải.



Mắt thấy không kịp tránh, tài xế đột nhiên cua gấp qua bên trái, nhưng trong nháy mắt vẫn bị đụng bay cửa xe, cả chiếc xe bởi vì chịu lực quá mạnh mà lật nghiêng đâm về phía lan can cầu.



Lúc đó cô đang ngồi ở ghế sau bên phải, trơ mắt nhìn cánh cửa xe mình đang giữ bị hất văng ra, hoảng sợ vươn tay, muốn nắm lấy thứ gì đó bên trong xe, nhưng lại vừa vặn nắm lấy bàn tay đang khó khăn vươn về phía cô của Bùi Ôn Du.



Kỳ quái là, khi lần nữa khôi phục ý thức, lại không phải ở bệnh viện, mà ngay lúc này, đang đứng một mình dưới chân cầu tại hiện trường vụ tai nạn.



Tai nạn xe cộ tựa như chuyện vừa mới xảy ra một giây trước, bầu trời mây mù mang theo tuyết nhẹ, giống như tâm trạng như mây mù nơi đáy cốc của cô, mà hiện tại ánh nắng mãnh liệt chiếu thẳng vào người, cho dù là tài xế hay người đi đường bung ô, đều mặc váy dài áo ngắn tay, rõ ràng là mùa hè nóng bức.



Lan can trên cầu cũng không có một chút dấu vết bị va chạm.



Cách lúc cô xảy ra tai nạn xe, đã qua mấy tháng rồi sao?



Đầu óc Tiết Huệ Vũ tê dại một hồi, ngơ ngác nhìn mặt đất không có bóng của mình nhất thời không hiểu nổi, mà lúc này, như để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng cô, một người ngư dân đánh cá đi xuyên qua người cô.



Thân thể tựa như thực của cô bởi vì chấn động này mà trở nên dao động trong suốt, cô không dám tin mà hít vào một hơi.



Quả nhiên cô đã chết, chẳng những đã chết mà còn biến thành quỷ hồn người khác không nhìn thấy được.



Thậm chí, cô còn tưởng rằng chỉ mới qua vài tháng, đợi đến khi nhìn thấy tấm biểu ngữ màu đỏ "Lễ hội Carnival từ - năm 2021" treo cao trên trung tâm thương mại bên đường, mới bàng hoàng nhận ra đã là ba năm sau.



Tiết Huệ Vũ vào buổi tối ngày 18 tháng 1 năm 2018, cũng chính là lúc cô 24 tuổi đã chết bất đắc kỳ tử.



Nhưng cô không có chút lưu luyến và chấp niệm nào đối với thế giới này, có hơi không hiểu vì sao mình không thể đầu thai, mà là vào ba năm sau biến thành quỷ lưu lạc trên thế gian này.



Vì sao không có một chút gì lưu luyến, là vì cuộc đời của Tiết Huệ Vũ không có một chút tự do.



Bởi vì liên hôn thương mại, cô bị ép gả cho một người mình không yêu, đối phương cũng là người đàn ông không yêu mình.



Trước khi kết hôn họ đã ký một hiệp nghị, sau khi kết hôn nửa năm vẫn luôn chia phòng ngủ, sớm chiều bên nhau vẻn vẹn chỉ bồi đắp ra tình chiến hữu, hai bên tôn trọng nhau như khách, thỉnh thoảng lúc sẽ khoe ân ái trong những buổi họp mặt gia tộc, cũng xem như nước sông không phạm nước giếng.



Không ngờ nửa năm sau, sau một lần say rượu loạn tính khiến cô có thai ngoài ý muốn trước buổi công diễn. Vì để thực hiện ước mơ múa ba lê của mình mới đồng ý liên hôn thương mại, đứa con này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô.



Cô không thể sinh con cho người đàn ông mình không yêu, sau này ly hôn cũng sẽ trở thành gông cùm của nhau, con cái của họ cũng không thể có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.



Vì vậy, sau khi nói sự thật với Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ đã quyết định phá thai. Nhưng vốn là bí mật chỉ có bọn họ biết, lại bị các tay săn ảnh vạch trần khiến người dân cả nước đều biết cô đang mang thai!



Giữa những lời chúc mừng, cô không trâu bắt chó đi cày bị đuổi đi dưỡng thai.



Mặc dù vũ đoàn ba lê nói họ sẵn sàng chờ cô trở lại sau khi sinh con, nhưng thân hình sưng phù biến dạng sau khi mang thai rất khó khôi phục lại trạng thái hoàn hảo như trước khi mang thai, cho nên Tiết Huệ Vũ từ tận đáy lòng có chút ghét bỏ đứa trẻ sắp chào đời trong bụng cô, thậm chí biểu hiện giả dối tôn trọng nhau như khách trước kia cũng từ sau đó mà hoàn toàn xé rách, đối với người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy là Bùi Ôn Du lại ngày càng phiền chán, cảm thấy chắc chắn là tên đàn ông chó này trở mặt coi thường thỏa thuận trước hôn nhân của bọn họ, loan truyền tin tức về việc cô có thai ra ngoài!





Sau khi hoài thai mười tháng, Tiết Huệ Vũ cuối cùng đã tự do.



Nhưng sinh con xong cũng không phải giải thoát, mà là một cơn ác mộng khác bắt đầu. Vốn dĩ cô được coi là giá treo quần áo, sau khi sinh qua tháng ở cữ cân nặng vẫn không chút nào thay đổi, chiếc bụng nhô ra khiến cô ngay cả những động tác đơn giản cũng không thể hoàn thành một cách trôi chảy, trên mạng ngày càng có nhiều lời giễu cợt về cô…… Mạnh Vũ Vi, người chỉ biết bắt chước cô khắp nơi, vốn đã bị cô bỏ xa phía sau, lại trở thành nữ chính múa đơn khắp các buổi công diễn.



Trong lòng không cân bằng, cô và Bùi Ôn Du ngày đêm cãi nhau, hoàn toàn ném con trai cho anh chăm sóc, một lòng chỉ muốn nhanh chóng khôi phục vóc dáng, ngược lại Bùi Ôn Du hoàn toàn trở thành một ông bố bỉm sữa, dường như đứa bé là miếng thịt rớt xuống từ trên người anh, thật cẩn thận tỉ mỉ mà chăm sóc.



Nhưng ngay cả như thế, cô đối với Bùi Du Ôn vẫn là nhìn ngang bất mãn nhìn dọc không thích, thậm chí trước khi chết, cô còn đơn phương cáu kỉnh với Bùi Ôn Du.



Bây giờ nhớ lại trạng thái cuồng loạn của mình vào thời điểm đó, kẻ trong cuộc u mê người ngoài cuộc thanh tỉnh, Tiết Huệ Vũ mới ý thức được cô khi đó trăm phần trăm là bị trầm cảm sau khi sinh.



Bùi Ôn Du và con của bọn họ đều vô tội, nhưng cô vào lúc đó hoàn toàn đem tất cả oán hận của chính mình quy kết hết lên hai người bọn họ.



Khi đối mặt với những bất hạnh không thể chịu đựng được, con người thường có xu hướng tìm kiếm ai đó để đổ lỗi.



Cô cứ như vậy rơi vào trong vũng lầy oán hận.



Bây giờ, không biết Bùi Ôn Du và đứa trẻ ra sao……



Tiết Huệ Vũ nhẹ thở ra một hơi.



Không có sự trói buộc và ồn ào cuồng loạn của cô vợ liên hôn, cuối cùng anh cũng đã được tự do.



Hơn nữa, đã ba năm trôi qua, nói không chừng anh đã kết hôn lần hai với người phụ nữ mình yêu rồi.



Mặc dù để con cô gọi người phụ nữ khác là "mẹ", Tiết Huệ Vũ chỉ nghĩ thôi trong lòng đã có chút hụt hẫng.



Nhưng đối với đứa bé mà nói, cô căn bản không phải là một người mẹ xứng chức, trong khoảng thời gian một tháng đó, hoàn toàn không quan tâm đến đứa trẻ một chút nào, thậm chí còn chưa từng bế bé vài lần, đút sữa cũng đều do Bùi Ôn Du lấy bình sữa đút uống.



Vì vậy, sau khi Bùi Ôn Du kết hôn lần hai hẳn là sẽ không tàn nhẫn nói với con chuyện “mẹ ruột con sau khi sinh ra con chưa được bao lâu đã mất”.



Nếu cô là Bùi Ôn Du, cách làm lý tưởng nhất là nói dối đứa trẻ không hiểu chuyện rằng mẹ kế chính là mẹ ruột của bé, để bé hạnh phúc lớn lên trong một gia đình ngập tràn yêu thương.



Nghĩ như thế, Tiết Huệ Vũ đột nhiên giật mình tại chỗ.



Mặc dù chưa từng thiết lập bất luận quan hệ tình cảm gì với đứa nhỏ này, có thể bé cũng không biết đến sự tồn tại của người mẹ không xứng chức là cô, nhưng dù sao đó cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người cô……




Cho nên, bởi vì cô canh cánh trong lòng chuyện của đứa nhỏ này nên mới lưu luyến trên thế gian sao?



Nghĩ không bằng hành động, Tiết Huệ Vũ mất một giờ đồng hồ để tìm ra căn biệt thự mình và Bùi Ôn Du sống sau khi kết hôn.



Làm quỷ cũng có chỗ lợi, chính là đi ké xe thế nào cũng không ai phát hiện, đi đường lâu cũng không cảm thấy mệt. Lúc mù đường còn có thể hỏi những con quỷ khác còn du đãng trên thế gian này giống cô.



Bay người xuyên qua vách tường, Tiết Huệ Vũ lại nhìn thấy căn biệt thự vốn trang hoàng sáng sủa ban đầu hoàn toàn biến thành tông màu trắng đen lạnh lẽo.



Tất cả đồ gia dụng màu đen, ngay cả tủ lạnh cũng màu đen, ghế sô pha màu đen, bàn ăn màu đen, sự nặng nề khó tả này dường như thấm đẫm mọi ánh sáng rực rỡ, làm cho không gian vốn đã lạnh lẽo không còn có chút sinh khí.





Bùi Ôn Du chuyển nhà rồi sao…… Cũng phải, đã ba năm rồi, làm sao Bùi Ôn Du vẫn có thể sống trong ngôi nhà tân hôn của bọn họ được.



Anh lại không nghèo đến mức mua không nổi nhà mới……



Chỉ là có chút nhớ nhung bài trí trước kia.



Nhà tân hôn lúc trước là một mình Bùi Ôn Du sắp xếp trang hoàng, đợi sau khi vào ở, Tiết Huệ Vũ thật sự vô cùng hài lòng.



Tông màu ấm khiến cả ngôi nhà trông ấm áp hơn, thậm chí cô còn đề xuất rằng phải có một phòng khiêu vũ độc lập, Bùi Ôn Du cũng đã bố trí vô cùng hoàn hảo.



Phòng khiêu vũ rộng rãi, mặt gương to lớn và cửa sổ sát đất rộng lớn đẹp đẽ, cứ như một sân vườn trũng. Trước khi mang thai, cô rất thích nhảy một mình trong phòng khiêu vũ đó.



Thật sự quá đáng tiếc.



Lúc Tiết Huệ Vũ bay đến hai lầu, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh sột soạt.



Có người?



Tiết Huệ Vũ tò mò bay vào một căn phòng, liền nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi ở góc tường /cắn ngón tay mình.



Sắc mặt bé trắng bệch, thân thể vừa gầy vừa nhỏ thu chân cuộn mình, nhìn qua có vẻ hai ba tuổi.



Mà bé rõ ràng có một một khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu, cặp mắt gắt gao nhíu chặt kia lại đè nặng tử khí không hề chút ánh sáng, móng tay nho nhỏ cũng bị cắn đến gồ ghề lồi lõm, giống một cây nấm nhỏ khô quắt.



“Á!”



Lúc Tiết Huệ Vũ lặng lẽ bay qua, đứa bé trai nhỏ vẫn luôn cuộn mình đột nhiên hoảng sợ hét lên.



Giống như một con mèo nhỏ đột nhiên bị giẫm phải đuôi, bé hoảng sợ bịt chặt hai lỗ tai lại, lập cập phát run.




Chuyện này doạ Tiết Huệ Vũ giật nảy mình, lúc đang cho rằng đối phương có thể nhìn thấy chính mình, thì liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đột nhiên vọt vào phòng.



"Yên tĩnh một chút!" Bà ta hạ giọng uy hiếp, bé trai quả nhiên yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh, ngoài phòng vang lên một tiếng còi báo động chói tai, thuận theo cửa phòng đang mở mà truyền vào, vừa im lặng vài giây bé trai lại lần nữa hét ầm lên, thậm chí hoảng sợ dùng đầu đập "Ong ong" lên tường.



Toàn bộ vách tường của gian phòng đều được dán bọc mềm. Tầng ngăn cách an toàn như vậy khiến bé trai có đập thế nào cũng sẽ không bị thương…… Nhưng vẫn dọa cho Tiết Huệ Vũ sợ hãi.



Người phụ nữ trung niên sớm đã không còn thấy quái lạ, quyết định nhanh chóng đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng còi báo động chói tai ở bên ngoài.



Nhưng đứa bé vẫn khóc nháo không ngừng như cũ.



Người phụ nữ trung niên sớm đã mất đi kiên nhẫn thấy thế, thô lỗ dùng tay đè lại đầu bé trai không cho bé đập vào tường, một tay còn lại bịt chặt miệng bé không cho phát ra bất kỳ thanh âm nào.



Đây là đang ngược đãi sao?!



Tiết Huệ Vũ rất chán ghét ranh con, con nhà người ta bị ngược đãi không có liên quan gì đến cô, cô chưa bao giờ là người lương thiện thừa thãi, nhưng trong phút chốc này, trong đầu chợt lóe qua những bài báo về bảo mẫu lang sói "Phát rồ! Một vị bảo mẫu thừa dịp cha mẹ đứa bé không có nhà mà ngược đãi trẻ con", "Bảo mẫu ngược đãi đứa bé hai tuổi, thủ đoạn tàn nhẫn đập đầu và đá bay đứa bé", Tiết Huệ Vũ hét lớn một tiếng, phản xạ có điều kiện mà đi lên muốn kéo người phụ nữ trung niên này ra.



"Này! Dừng tay!"



Mãi đến khi hai tay mình xuyên thấu qua thân thể của đối phương, Tiết Huệ Vũ mới phản ứng lại ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên sau khi áp chế được bé trai, đã cởi quần bé xuống, móc từ trong túi ra một ống kim tiêm, mặt không đổi sắc đâm vào mông bé trai.



Sau vài giây ngắn ngủi, đứa bé trai giãy dụa khóc nháo giống như quả bóng bị xì hơi xụi lơ xuống dưới.



Người phụ nữ trung niên thấy thế, mặc quần vào cho bé, mặt không biểu cảm ôm bé lên giường.



Tiết Huệ Vũ ở một bên tức giận gấp gáp đến độ xoay mòng mòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lại hoàn toàn không thể giúp được điều gì, mãi đến khi người phụ nữ trung niên quay người rời đi mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt của bà ta.



Là Trịnh Tuệ Văn!



Tiết Huệ Vũ mười ngón tay không dính nước xuân, sao có thể làm việc nhà, cho nên sau khi kết hôn vào biệt thự ở lập tức thuê một quản gia kiêm tài xế cùng ba người bảo mẫu.



Trịnh Tuệ Văn phụ trách giặt quần áo nấu cơm, lúc cô mang thai chăm sóc rất chu đáo, người cũng chịu khó hơn so với hai bảo mẫu kia, vậy nên sau khi sinh xong, cô cho bà ta một bao lì xì lớn, để bà thăng chức thành bảo mẫu toàn thời gian.



Không ngờ người bảo mẫu trước mặt cô cúi đầu khom eo, sau lưng lại đối đãi với đứa trẻ độc ác điên rồ như vậy!



Trong lòng Tiết Huệ Vũ đột nhiên lộp bộp một tiếng…… Đứa nhỏ này không phải là……



Không đâu không đâu……



Tuy nhiên ở giây tiếp theo, đi theo Trịnh Tuệ Văn đến căn phòng cách vách, Tiết Huệ Vũ ngu ngơ tại chỗ.



Bố cục giống nhau như đúc! Trên tường còn dán ảnh chụp cô múa ba lê trên sân khấu!




Là phòng ngủ của cô! Vậy nên…… đây là nhà cô sao?!



Vậy đứa bé đó…… Còn không phải là…… Con trai cô của sao?!



Tiết Huệ Vũ trừng to hai mắt không dám tin, tức đến bể phổi!



Con trai cô bị ngược đãi! Bùi Ôn Du cam đoan với cô nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt đã chết đi đâu rồi!



Cô mới chết có ba năm, đã không quan tâm mặc cho con trai bị bảo mẫu ngược đãi sao?



Giờ này không ở trong nhà, là cùng cô gái nào tiêu dao vui sướng bên ngoài sao? Những người khác đâu?!



Bố trí âm khí nặng nề này lại là chuyện gì xảy ra!



Tiết Huệ Vũ tức giận đến cấp tốc xông lên lầu ba.



Mặc dù không rõ đã ba năm trôi qua, Bùi Ôn Du thế mà còn ở trong phòng tân hôn của bọn họ. Nhưng tên đàn ông chó này đem bố trí trong nhà biến thành âm trầm áp lực, khiến phòng con trai tử khí nặng nề như thế, cô cũng muốn xem thử anh đổi phòng ngủ và phòng làm việc của mình thành cái dạng gì rồi!



Tuy nhiên, vọt vào phòng làm việc gần cầu thang nhất ở lầu ba, liền nhìn thấy Bùi Ôn Du mặt không biểu cảm mà đối mặt với máy tính đánh chữ.




Dù cho mặt không biểu cảm, nhưng gương mặt kia của Bùi Ôn Du cũng đủ đẹp mắt.



Mặt mày anh tuấn tú như vẽ, thân hình cao ngất như trúc, Tiết Huệ Vũ rất ít khi nhìn thấy công tử tập đoàn tài chính lớn lên có tư sắc giống anh, dù cho phóng mắt khắp giới giải trí, cũng là loại nhan sắc được xuất đạo ở vị trí Center trong các chương trình tuyển chọn idol.





Cho nên, khi biết mình trốn không thoát vận mệnh phải liên hôn, nghĩ đến tình cảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Tiết Huệ Vũ ít nhất lựa chọn một người đàn ông tướng mạo đẹp mắt dễ nhìn làm cộng sự ở chung với chính mình.



Nhưng hiện tại, nhìn gương mặt thờ ơ kia của anh, Tiết Huệ Vũ trợn trắng mắt sắp lên tới trời!



Con hàng này được, anh có ở nhà đấy! Con trai ở dưới lầu hét thành như vậy, thế mà anh một chút cũng không quan tâm??? Anh điếc rồi sao???



Quả nhiên đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!



Tiết Huệ Vũ hận không thể lập tức bắt lấy Bùi Ôn Du đánh một trận tơi bời!



Ai ngờ mình vừa mới vung nắm đấm ra, liền nhìn thấy Bùi Ôn Du vốn đang ngồi xem máy tính đột nhiên đứng lên, nắm đấm Tiết Huệ Vũ giương nanh múa vuốt vung ra liền vô cùng chuẩn xác xuyên qua lồ/ng ngực của hắn



Tiết Huệ Vũ: “……”



"Khụ khụ."



Bùi Ôn Du đột nhiên che ngực bắt đầu ho khan, Tiết Huệ Vũ hoảng loạn thu lại quả đấm của mình.



Khoảng cách gần như vậy, Tiết Huệ Vũ mới phát hiện, sắc mặt anh trắng bệch, môi mỏng cực kì nhợt nhạt nhìn không ra huyết sắc, cặp mắt to vốn nên sáng ngời lại thâm sâu kia hiện giờ lạnh nhạt như nước lặng.



Nếu như nói trước kia Bùi Ôn Du là một viên ngọc tỏa sáng lấp lánh thì hiện giờ Bùi Ôn Du giống như là một viên đá nát, uổng cho khuôn mặt tuấn tú dễ coi này của anh.



Mới ba năm mà thôi, sao lại chỉnh mình thành bộ dáng người ngợm như quỷ thế kia.



Ngay cả chính mình cũng không chăm sóc tốt, chẳng trách không chăm sóc tốt cho con trai!



Đáy lòng Tiết Huệ Vũ đang chửi mắng ác độc, liền thấy sau từng trận ho khan Bùi Ôn Du cầm một chiếc gậy đang tựa vào bàn sách.



Anh chống gậy thuần thục đi về phía trước, để lại Tiết Huệ Vũ đang chửi rủa khiếp sợ mà đứng sững tại chỗ.



Bùi Ôn Du…… chân của anh ấy……



Khập khiễng……



Giờ khắc này, tất cả mọi chuyện không nghĩ thông vừa rồi khi nhìn thấy Bùi Ôn Du tàn tật trong phút chốc toàn bộ đều tìm ra đầu mối.



Vì sao Bùi Ôn Du đã ba năm không kết hôn lần hai, vì sao cả người anh nhìn qua lại yếu đuối mong manh, tinh thần sa sút như vậy.



Bởi vì ba năm trước, trận tai nạn xe cộ kia không chỉ mang cô đi, cũng mang đi hai chân khỏe mạnh của Bùi Ôn Du.



Anh tàn phế rồi, biến thành một phế nhân đi đường cũng không lưu loát.



Đối với một người kiêu ngạo như anh, nhất định là chịu không nổi đả kích tàn tật, mới suy bại thành bộ dáng hiện tại này...



***



Tác giả có lời muốn nói:



Mở hố đây!!! Nữ chính bị trầm cảm sau sinh, vào ngày xảy ra tai nạn xe cộ, nam chính đã lừa cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý, chuyện này sẽ đề cập sau.



Quyển sách này là câu chuyện chữa lành của một nhà ba người gia đình Tiết Huệ Vũ. Bé con là trùm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, cha mẹ đều qua đời, vì thế hắc hóa từ khi còn nhỏ, nam chính sau này sẽ bị mù một khoảng thời gian.



Nữ chính là quỷ giai đoạn đầu, sau này sẽ sống lại, cả nam chính và bé con đều sẽ khỏi hẳn, nội dung cốt truyện chủ yếu là nuôi dạy con, nếu không thể tiếp thu thiết lập, xin hãy cẩn thận khi nhảy hố!