Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Trở Lại Trước Khi Chia Tay - Chương 32





Đối với một người bệnh, tôi còn so đo làm gì? Lúc ngã bệnh sẽ có một vài hành động bất bình thường nhưng mà bình thường, không phải người xưa có câu người ngã bệnh yếu ớt nhất sao? Lúc yếu ớt, yêu cầu xa vời là người khác quan tâm, đây là chuyện thường tình.


Từ Lỗi bị bệnh đặc biệt không ngoan, tất cả trầm ổn trước kia cũng mất rồi, đặc biệt giống như một đứa trẻ, nghĩ hết tất cả biện pháp quấn lấy tôi ở bên cạnh anh, không để cho tôi rời khỏi chút nào.


Dưới sự giúp đỡ của Nha Đầu, thật vất vả mới đưa anh cứ lăn tăn đến phòng, tôi đã mệtthở hổn hển. Một người lớn như vậy, nặng hơn năm mươi kí lô gam, anh lại rất thích quấn ở bên cạnh tôi, muốn dụ dỗ anh lên lầu rất không dễ dàng, mặc dù có Nha Đầu trợ giúp nhưng vẫn mệt mỏi.


Nhiệt độ của người anh rất nóng, lúc tôi vừa ôm lấy anh cũng cảm thấy, làn da nóng hực dán chặt tôi, làm tôi không nhịn được một run lên.


"Anh chờ chút, em đi lấy nhiệt kế cho anh." Tôi giúp anh đắp kín mền, đang muốn rời đi.




"Không cần đi, đừng rời khỏi anh, Đồng Diệp." Đột nhiên anh kéo tay của tôi lại, đáng thương nói.


"Em không đi, chỉ tìm nhiệt kế cho anh đo." Tôi dỗ dành anh như dỗ đứa trẻ.


Cơ thể anh nóng như vậy nhất định là nóng sốt rồi, nếu như nhiệt độ quá cao thì phải nghĩ biện pháp đưa anh đến bệnh viện, nếu như bị sốt đến hôn mê thì làm thế nào?


"Nha Đầu, nhà cậu có nhiệt kế không?" Tôi quay đầu lại hỏi Nha Đầu.



Nha Đầu gật đầu một cái, nói: "Cậu chăm sóc anh mình trước, mình đi tìm một chút." Sau đó đi xuống lầu thật nhanh.


Cô ấy vừa đi thì nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng nhanh, tôi lúng túng muốn đứng dậy, đi tìm thuốc mua ở tiệm thuốc trong túi trước.


"Đồng Diệp, em thích anh rồi sao? Anh yêu em." Từ Lỗi có thể sốt không nhẹ, ý vị nói tuyên bố yêu.


"Từ Lỗi, anh bị bệnh, ngoan ngoãn nằm, đừng nghĩ gì hết, ngủ một giấc, ngày mai dậy sẽ tốt." Chưa bao giờ dỗ dành trẻ con, cảm giác dỗ dành người lớn bị bệnh như một đứa trẻ còn mệt hơn.



Nhưng Từ Lỗi vẫn mãi không nghe lời, hình như ngã bệnh thì tất cả nhiệt tình trong anh cũng thoát ra.


Vừa lật người đè tôi ở dưới người, thân thể nóng bỏng dán chặt tôi, mặc dù cách với nhau một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm thấy cơ thể nóng bỏng của anh. Cặp mắt kia càng lúc càng sáng, một đốm lửa thiêu đốt bên trong, ngpjn lửa không biết tên nhưng cũng khiến cho tôi hoảng hốt, khiến tôi run rẩy.


Die nda nlequyd on