Trẫm Không Dám Nữa

Chương 11: C11: Chương 11




“Vì thuận tiện.” Quốc Sư đại nhân âm sắc nhàn nhạt nói, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.

Cẩm Họa vừa nghe, đôi tay dưới tay áo rộng đột nhiên nắm chặt, biểu tình căng thẳng, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, “Trẫm không nghĩ là…”

“Bệ hạ, vi thần chỉ là thông báo một tiếng.” Quốc Sư đại nhân hảo tâm nhắc nhở, ngữ khí kia nghe vào tai cực kỳ thiện ý.

Ý tứ chính là: Bệ hạ, thần chính là xuất phát từ lễ phép mới nói với người một tiếng, mặc kệ người có đồng ý không, kết quả đều như vậy, người bỏ ý định chống cự đi.

Cẩm Họa lã chã chực khóc.

Mỗi lần nhìn thấy hắn thì cả người đều không được tự nhiên, về sau nếu còn sinh hoạt cùng dưới một mái hiên, vậy nàng còn không phải sống sờ sờ bị tra tấn đến chết sao?! Nàng không muốn đâu!

Tuyệt đối không muốn!

Cẩm Họa gục khuôn mặt nhỏ xuống, sau đó lấy hết can đảm vươn tay, lôi kéo cái tay áo trắng như tuyết, đến cả trăng cũng không dám chiếu vào kia của Quốc Sư đại nhân, ngữ khí nhu nhược nói: “Quốc sư, trẫm có thể cự tuyệt không?”

Ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong.

Quốc Sư đại nhân cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của nàng kéo kéo ống tay áo trắng thuần khiết của mình, mới nhìn giống như là không có xương vậy, con ngươi đen như mực có chút kinh ngạc, sau đó nhu hòa, môi mỏng khẽ nhếch, nhả ra một câu, “Vi thần đêm nay sẽ dọn đến đây.”

Cẩm Họa ngừng tay, khóc không ra nước mắt.

“Bệ hạ chẳng lẽ là không muốn à?” Quốc Sư đại nhân ngữ khí thanh lãnh.

Cẩm Họa liệt môi cười khổ, trái lương tâm nói: “Không, không có…… Trẫm…… thật, rất, vui.”

Cuộc sống này thật khó mà trôi qua!

Nghe Cẩm Họa nói, Quốc Sư đại nhân vui mừng cong môi, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, làm như vuốt ve tiểu động vật, âm sắc nhu hòa nói: “ Vậy thì tốt rồi, vi thần đa tạ bệ hạ hậu ái.”

Hậu ái cái đầu ngươi! Không có việc gì thì cút xa một chút đi!

Cẩm Họa giận mà không dám nói gì, chỉ biết mắng nhiếc trong lòng.

Nhìn biểu tình phong phú trên mặt nàng, Quốc Sư đại nhân vui sướng cong cong môi, sau đó bất động thanh sắc thu tay về.

“ Vậy vi thần lui xuống trước.” Quốc Sư đại nhân lễ độ cúi cúi người.

Cẩm Họa không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Đi đi, đi đi, mau biến đi đi!

Bên ngoài Càn Cùng điện, Minh Xảo một thân cung trang màu xanh lục chờ đợi đã lâu.

Thấy thân ảnh màu trắng kia nhanh nhẹn đi ra, liền lập tức chạy đến cúi người, cung kính hành lễ, khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn đầy sùng bái “Nô tỳ tham kiến quốc sư.”

“Không cần đa lễ, có chuyện quan trọng sao?”

Thấy Quốc Sư đại nhân khiêm tốn ôn nhuận, một bộ quân tử khí khái, Minh Xảo càng thêm tôn thờ, “Quốc Sư đại nhân, tên dư nghiệt Thần Quốc kia vẫn luôn dây dưa với bệ hạ, ngài xem……”

“Bây giờ hắn ở đâu?”

Không ngờ Quốc Sư lại hỏi chuyện này, Minh Xảo dừng một chút, nói: “Di Hòa Hiên.”

Quốc Sư đại nhân trầm mặc một lát, sau đó rất tự nhiên nói: “… Bảo người cho hắn dọn đến Thanh Phong Các đi.” Nói xong, liền nện bước thong dong dọc theo hành lang dài đi về phía trước.

Cho đến khi góc áo tuyết trắng phất qua bên người, Minh Xảo mới hồi phục tinh thần, nhìn Quốc Sư đại nhân bộ dáng như tiên nhân đi xa, trong lòng âm thầm tán thưởng: Không hổ là Quốc Sư đại nhân, chiêu này quá độc ác!

***



Việc mở rộng hậu cung tạm thời gác lại, nhưng ai ngờ bệ hạ trầm mê sắc dục kia lại đánh chủ ý lên Quốc Sư đại nhân thần thánh trong lòng dân chúng, đột ngột hạ lệnh cho đường đường Quốc Sư lại dọn vào ở trong thiên điện thuộc tẩm cung bệ hạ. Đây không phải là để bệ hạ có thể dễ dàng, thuận tiện ra tay hay sao?

Văn võ bá quan vô cùng đau đớn, nhớ trước đây bệ hạ còn là do Quốc Sư đại nhân đích thân đẩy lên hoàng vị, hiện giờ vị trí này ngồi đến an ổn rồi, không biết tạ ơn thì thôi, lại còn có ý đồ làm ra chuyện như thế?

Quốc Sư đại nhân cao cao tại thượng há là người phàm có khả năng vấy bẩn sao, đáng tiếc Quốc Sư đại nhân lại là người yêu dân, yêu nước, yêu bệ hạ, một tấm lòng trung thành, chỉ một ý chỉ đã ngay lập tức chuẩn bị dọn vào cung.

Tưởng tượng đến Quốc Sư đại nhân ôn nhuận khiêm tốn ở dưới thân bệ hạ thừa hoan, văn võ bá quan toàn mặt lộ vẻ bi ai, đau lòng không thôi.

Bất hạnh của quốc gia, bất hạnh của quốc gia!

***

Giờ phút này, bệ hạ “trầm mê sắc dục” Hi Nguyên Đế đang ngồi ở Càn Cùng cung dỗ dành cún cưng của mình, nhìn con ngươi long lanh ngấn nước này, Cẩm Họa đau lòng vô cùng.

Nhìn xem đi, đang yên đang lành lại bị người ta ức hiếp như thế.

“Chủ nhân, nô tài không cần dọn đi chỗ khác, nô tài muốn cùng chủ nhân ở bên nhau.” Cún cưng lời nói quả quyết, dường như nếu bảo hắn dọn đi chính là muốn mệnh hắn vậy.

Nhìn bộ dạng uất ức của cún cưng, Cẩm Họa đối với Quốc Sư đại nhân oán niệm lại tăng thêm vài phần.

Sở Nhất là chỗ nào làm hắn không vui, đột nhiên lại muốn người ta dọn đến Thanh Phong Các?

Di Hòa Hiên là gần với tẩm cung của nàng nhất, chỉ đi vài bước thì tới, nhưng mà Thanh Phong Các kia.. Ít nhất phải đi suốt nửa canh giờ?!

Cái này và lãnh cung có gì khác nhau?

Cẩm Họa tưởng tượng tới đây, liền nổi giận. Giận đến mức thở hồng hộc, không thể khống chế.

Ai bảo nàng là sống dưới sự bảo bọc của hắn.

Ngôi vị hoàng đế của nàng vốn chính là hắn đưa cho, bây giờ nàng cũng chỉ là một con rối trong tay hắn, mặc cho hắn bố trí xếp đặt, cũng không có một nửa năng lực phản kháng.

Chỉ duy nhất một chuyện hắn chiều ý nàng, chính là tiêu diệt Thần Quốc, ngoại trừ chuyện đó, còn lại lúc nào hắn cũng ngang ngược, độc đoán.

Nàng cái gì cũng nghe hắn, không phải là nàng khuất phục, mà là dù nàng có cứng rắn phản đối, thì căn bản cũng không có tác dụng gì. Lúc đầu hắn che chở nàng bước lên đế vị, nàng tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng vì hắn lời nói ôn hòa: “Công chúa điện hạ không cần sợ hãi, tất cả mọi việc đã có vi thần lo liệu.”

Thanh âm hắn dịu dàng mà cương quyết như vậy, làm nàng cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có. Trên đại điện đăng cơ, hai chân nàng có chút run rẩy, nhưng mỗi lần sợ hãi, nàng đều nghiêng đầu nhìn về chỗ hắn.

Thân ảnh kia, dáng vóc cao dài trắng tinh, khiến tâm thần hoảng hốt của nàng dần dần bình tĩnh lại.

Chỉ cần có hắn ở đây, nàng không cần sợ bất cứ cái gì.

Chỉ là sau này, nàng mới phát hiện, toàn bộ đều là giả.

Dung Xu không phải không yêu thích hoàng quyền, mà là không có biện pháp danh chính ngôn thuận có được hoàng quyền, cho nên mới đẩy nàng thượng vị. Con dân tuy rằng kính yêu, nhưng hắn chung quy cũng chỉ là một Quốc Sư, nếu tùy tiện đăng cơ xưng đế, sợ là sẽ khiến cho người ta bất mãn và chỉ trích, làm danh dự hắn hao tổn.

Nhưng nếu đẩy nàng làm vua thì khác, hắn chẳng những có thể bảo vệ địa vị cao cao tại thượng vốn có, hơn nữa còn khiến con dân Đại Chiêu Quốc càng thêm kính ngưỡng. Hơn nữa nàng không có thực quyền, hắn cùng hoàng đế căn bản là không có khác biệt gì.

Nàng vốn là không để bụng chuyện này, hắn muốn quyền lực thì cứ lấy đi, nàng đã là người chết qua một lần căn bản không để những thứ này vào mắt. Hoàng quyền này có thể giúp nàng xả giận trong lòng, thì đã đủ lắm rồi. Chỉ cần hắn không đụng vào điểm mấu chốt của nàng, thì nàng vẫn có thể chịu đựng.

Nhưng mà…

Hắn quá đáng đến nỗi người tin cậy bên cạnh nàng, hắn cũng không bỏ qua.

“Yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi dọn đi, ngươi ở đây chờ trẫm, trẫm đi một lát sẽ về.”

Sở Nhất vô cùng nghi hoặc, bàn tay to túm lấy ống tay áo nàng, lại rất là ngoan ngoãn nói: “Vâng, nô tài nghe lời chủ nhân.”



Cẩm Họa vui mừng hết sức, nghĩ thầm, nếu có một ngày quốc sư kia cũng có thể nghe lời như vậy thì tốt quá.

Kết quả là, bên trong đầu liền hiện lên cảnh tượng Quốc Sư đại nhân ngoan ngoãn dịu dàng, như con cún trung thành, còn liếm liếm ngón tay nàng, gọi chủ nhân chủ nhân.

Cẩm Họa bỗng nhiên rùng mình một cái.

Không được, khẩu vị này quá nặng, nàng chịu không nổi.

***

Dung Xu dọn đến thiên điện động tĩnh quá lớn, nàng muốn không chú ý cũng khó.

Nàng có thể chịu đựng hắn dọn vào, nhưng mà tuyệt đối không thể chịu đựng cún cưng của mình chịu nửa phần ức hiếp.

Nàng là một chủ nhân vô dụng, nhưng cũng là một chủ nhân có trách nhiệm.

Thiên điện được bố trí theo phong cách thanh lãnh mà Quốc Sư đại nhân trước giờ luôn yêu thích, sạch sẽ ngăn nắp lại không xa hoa lãng phí, màn che tối màu buông xuống thấp, giống như tầng tầng lớp lớp sóng gợn theo gió bay bay.

Cẩm Họa không tự chủ được ngừng cả hô hấp, trong lòng hồi hộp giống như đánh trống đi về phía trước.

Trong đại điện trống vắng chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của nàng, mọi thứ đều an tĩnh cực kỳ.

Chẳng lẽ là hắn không ở đây sao? Cẩm Họa mày liễu nhíu lại, có chút nghi hoặc.

Cẩm Họa đánh bạo đi vào, cho đến khi thấy được trên giường nệm kia có một bóng người nằm nghiêng, thì trong lòng nàng đột nhiên run lên dữ dội...hắn có thể ngủ đến an nhàn như vậy à?

Cẩm Họa bĩu môi, vẻ mặt vui sướng.

Nàng thoáng đến gần, người nằm trên giường giống như thật sự đã ngủ rất say, không có nửa phần dấu hiệu tỉnh giấc, nàng cúi thấp rũ mắt nhìn bộ dạng lúc ngủ của hắn, Quốc Sư đại nhân được vạn dân tôn thờ giờ phút này đang an tường say ngủ ở đây.

Hắn ăn mặc vạn năm như một ngày, áo gấm trắng thêu tường vân, trên mặt mang Bạch Ngọc Diện cụ mỏng như cánh ve, che giấu kỹ càng dung mạo của hắn, chỉ lộ ra đôi môi mỏng kia hồng như cánh hoa, nhưng lại không có chút nào nữ tính.

Hình như nàng… chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của hắn.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy nàng, nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ trước mắt kia, nàng cơ hồ là muốn đem nó tháo xuống ngay lập tức, tháo xuống là có thể thấy được dung mạo Quốc Sư rồi, có phải cũng giống trích tiên như dáng vẻ của hắn không?

Ma xui quỷ khiến, nàng chậm rãi cúi xuống, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi duỗi qua trên mặt hắn, trái tim đột nhiên đập rộn lên dữ dội giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực…

… chỉ một chút nữa thôi.

Cẩm Họa hít sâu một hơi, sợ đánh thức hắn.

… sờ được rồi...

Bạch Ngọc Diện cụ có chút ấm áp, xúc cảm cực tốt, dường như cái nàng chạm được chính là da mặt thật của hắn chứ không phải là cái mặt nạ chướng mắt này, Cẩm Họa tay hơi run một chút, sau đó hít sâu một hơi, định xốc mặt nạ lên.

Nàng hết sức chăm chú nhìn hắn, bên môi hơi vẽ lên một vòng cung nhợt nhạt, đột nhiên, cặp mắt sáng như sao kia mở bừng lên, trong mắt mang theo một chút trêu chọc nhìn nàng, làm nàng hô hấp chợt cứng lại.

Cổ tay đang ngơ ngác duỗi ra bị hắn nắm chặt lấy, một đạo sức lực nhẹ nhàng kéo làm thân hình nàng chúi về phía trước, rồi sau đó hung hăng đè lên ai đó.

Hút mùi trà hương quanh quẩn trên chóp mũi, dưới người là một mảnh ấm áp, nàng hoảng loạn giương mắt, lại gặp được đôi mắt tràn đầy nghiền ngẫm của hắn.

Mắt đen như mực, thật là thanh minh, làm gì có cảm giác là mới tỉnh ngủ chứ.

... thằng nhãi này căn bản chính là giả vờ ngủ!

Cẩm Họa đỡ trán, hối hận không kịp.

Mình ngốc quá đi mà...