Sau ngày hôm ấy, hầu như ngày nào tôi cũng đến quán đó, uống trà sữa và đọc sách. Nói thật, những ngày đầu tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ thích anh, chỉ bởi đơn giản vì anh đẹp trai, mà tôi thì lại là một đứa mê trai đẹp. Ai mà chẳng yêu thích những cái đẹp, có phải không. Nhưng mà, lâu dần, tôi cũng phát hiện ra anh có rất nhiều tính cách tốt. Anh biết chơi gitar, mà lại chơi rất hay. Mỗi lần anh chơi gitar trong quán, nhìn anh quả rất ngầu, rất cool. Anh thích mèo, anh hài hước, anh giúp người già qua đường, anh trông em bé nhìn rất cute. Và tất cả, đều là tôi lén quan sát anh từ cái bàn quen thuộc góc quán. À, tôi còn biết thêm một điều nữa, anh có cái tên rất hay, rất đặc biệt: Nguyễn Vũ Khải. Không chỉ vậy, anh chỉ hơn tôi có hai tuổi, là sinh viên năm 4 Công nghệ thông tin.
A nha, tôi nghĩ anh đã bắt đầu chú ý đến tôi rồi. Thật tuyệt. Hôm đó, khi tôi đến quán như thường lệ thì thấy anh đang bế một bé gái nhìn rất xinh xắn, cưng nựng chơi đùa với nó. Thấy tôi ngồi xuống ghế, anh đi đến, không để anh hỏi, tôi nói:
- Cho em…
- Một trà sữa bạc hà phải không? – Anh đặt cốc trà sữa đã chuẩn bị xuống bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện với tôi.