Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 14: Em Ghét Anh! (H+)




Đây là lần đầu tiên Lục Bách Dịch nhìn thấy anh trai mình vì một cô gái mà đau khổ tới vậy. Trước đây Lục Hàm Dương cũng đã từng yêu đơn phương và chịu nhiều tổn thương, mặc dù đã qua bao nhiêu năm nhưng viễn cảnh ấy lại quay lại một lần nữa. Trong khi Lục Bách Dịch có nhiều cô gái vây quanh thì Lục Hàm Dương chẳng có ai bên cạnh.

"Em và Nghiêm Hạ Nhi đã chia tay rồi nên anh không cần phải lo lắng. Việc bây giờ anh cần làm đó là về phòng và nghỉ ngơi đi."

Lục Bách Dịch nắm lấy bắp tay của Lục Hàm Dương định kéo anh ta đứng dậy nhưng Lục Hàm Dương lại một mực phản kháng. Anh ta hất tay của em trai ra rồi lớn tiếng:

"Đúng là hai người đã chia tay nhưng Hạ Nhi chỉ thích có em thôi Lục Bách Dịch. Trong mắt cô ấy, lúc nào cũng chỉ có một mình em, còn anh... cô ấy chẳng thèm nhìn đến một lần nữa."

Lục Hàm Dương cười trong cơn say trông thật tội nghiệp. Anh ta đem lòng yêu Nghiêm Hạ Nhi đến vậy, giúp cô ấy đạt được ước mơ trở thành người mẫu nhưng cuối cùng chẳng nhận được lại gì cả.

Lục Bách Dịch đứng yên lặng nhìn anh trai đau khổ vì tình mà cảm thấy chạnh lòng. Hồi nhỏ, Lục Hàm Dương vẫn luôn bị đem ra so sánh với Lục Bách Dịch. Mọi người nói Bách Dịch là em nhưng lại có khí chất hơn anh trai, tương lai sẽ trở thành một người đàn ông tuyệt vời. Nhưng còn Lục Hàm Dương thì Lục gia không kì vọng nhiều, dù là anh nhưng từ nhỏ tới lớn Lục Hàm Dương cứ như là cái bóng của em trai vậy.

Sau một lúc uống rượu đến say xỉn, Lục Hàm Dương ngủ gục trên mặt bàn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Bách Dịch mới có thể về được phòng. Sau khi đưa anh trai về phòng, Lục Bách Dịch cũng trở về phòng ngủ của mình. Anh cởi áo ra rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm, nhấn xả nước xuống người rồi nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái. Những giọt nước ấm nóng chảy trên cơ thể cường tráng của Lục Bách Dịch, từ từ chảy dọc cơ thể xuống bên dưới, trông anh lúc ấy thực sự rất cuốn hút. Một người đàn ông vừa có nhan sắc ngoại hình lẫn sự nghiệp nhưng lại không hề hoàn hảo giống như mọi người nghĩ. Lục Bách Dịch là nỗi đau của Diệp Châu Anh, là sự e ngại của Lục Hàm Dương, là một người đáng sợ mà ai nhắc đến cũng dè chừng.

Tắm xong, Lục Bách Dịch liền quấn khăn tắm ra khỏi phòng. Anh đứng trước giường để lau khô tóc thì vô tình nhìn thấy gương mặt tựa thiên thần của Diệp Châu Anh lúc đang ngủ. Nằm trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh nhỏ bé của cô nằm im thin thít một chỗ, hơi thở đều đều nằm một cách ngoan ngoãn như chú mèo con vậy.

Lục Bách Dịch híp mắt nhìn cô, bàn tay cầm chiếc khăn lau tóc bỗng trở nên chậm chạp. Anh nuốt nước bọt ngồi xuống giường, định không để ý đến cô nhưng thế quái nào lại quay đầu nhìn cô lần nữa. Lúc ấy Diệp Châu Anh vẫn đang ngủ rất say, phần cổ áo hơi rộng nên trong lúc ngủ đã vô tình làm lộ khe ngực. Hai mắt của Lục Bách Dịch dán chặt vào nơi đó, anh không nghĩ là bản thân đang muốn Diệp Châu Anh.

Lát sau, Diệp Châu Anh lơ mơ tỉnh dậy vì cảm thấy có gì đó rất lạ lùng. Cơ thể cô bỗng trở nên nặng trĩu không thể cử động như có ai đó đang đè lên người của mình vậy.

"Ưm..."

Diệp Châu Anh khó nhọc mở mắt ra, cô phát hiện Lục Bách Dịch đang nằm trên người cô, không những thế còn cởi phanh hết cúc áo của cô ra nữa.

Châu Anh kinh hãi nhìn người đàn ông đang nằm trên mình. Cổ họng cứng nhắc không thể hét lên, cũng chẳng nói được lời nào cả. Cơ thể cô đang bị Lục Bách Dịch vô tư thưởng thức một cách say sưa, anh hôn lên da thịt cô, từng chỗ đi qua đều để lại một dấu vết đỏ ửng.

"Hức..."

Diệp Châu Anh nằm im lặng, nước mắt chảy dọc xuống vành tai. Cô không phản kháng, cũng không hét lên, chỉ nằm im một chỗ mặc kệ Lục Bách Dịch.

Lục Bách Dịch điên cuồng như một con dã thú, anh hôn khắp cơ thể của Châu Anh một lúc mới dừng lại. Thấy Diệp Châu Anh đã tỉnh dậy nhưng không phản kháng, Lục Bách Dịch mới cảm thấy kỳ lạ, anh hỏi:

"Tỉnh rồi à? Không tát tôi nữa sao?"

Diệp Châu Anh cắn môi nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ khẽ chớp chớp:

"Em thực sự rất muốn tát anh!"

Lục Bách Dịch nghe vậy chỉ biết mỉm cười, anh lại tiếp tục cúi xuống hôn lên ngực cô rồi nói:

"Thế sao không làm?"

"Nếu em tát anh thì anh sẽ dừng chuyện này lại không? Hay là... anh sẽ càng nổi điên và muốn chà đạp em hơn?"

Hôm nay Diệp Châu Anh bình tĩnh đến lạ thường, điều đó làm cho Lục Bách Dịch có chút kinh ngạc.

"Nay cô còn biết phân tích hành động của tôi rồi à? Không sợ tôi nữa ư?"

"Anh cứ làm điều mà anh muốn để em còn có cớ mà ghét anh. Đến khi em ghét cay ghét đắng anh thì em mới bớt đau khổ."

Lý do khiến trái tim Diệp Châu Anh đau tới vậy là vì cô đã trót yêu Lục Bách Dịch quá nhiều. Vậy nên nếu muốn trái tim bớt tổn thương thì cô phải học cách ghét Lục Bách Dịch, ghét người đàn ông này, chỉ có như thế tâm cô mới yên ổn được.

Lục Bách Dịch nhìn cô một hồi sau đó bất ngờ nắm chặt lấy hai tay cô ép lên đỉnh đầu.

"Á..."

Hơi thở của anh phảng phất mùi men rượu, ban nãy khi ngồi khuyên can Lục Hàm Dương, Lục Bách Dịch có uống một ít.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu."

Vừa dứt lời, bàn tay thô bạo của Lục Bách Dịch đã nắm lấy quần áo trên người Diệp Châu Anh mạnh mẽ cởi ra. Anh vung tay ném nó rơi xuống mặt đất, từng động tác nhanh tới chóng mặt khiến Châu Anh hoảng loạn.

"Lục Bách Dịch, chờ đã..."

Cô không ngờ rằng đêm nay anh lại điên cuồng như thế vì vậy có chút sợ.

Lục Bách Dịch hạ thân kẹp chặt Diệp Châu Anh ở bên dưới mình. Cơ thể của anh giống như một ngọn núi đồ sộ vững chãi, còn Châu Anh lại là một cái gì đó nhỏ bé, yếu ớt không chút sức lực.

"A... Ưm..."

Diệp Châu Anh kinh hoàng la lên khi miệng của Lục Bách Dịch bất ngờ tấn công vùng kín của mình. Hai chân cô khẽ giật giật định kẹp chặt lấy đầu của Lục Bách Dịch nhưng may là vẫn chưa kịp làm điều đó.

"Lục Bách Dịch, chỗ đó không được đâu mà... ưm..."

Diệp Châu Anh có cảm giác như lưỡi của Lục Bách Dịch đang trượt vào giữa hai cánh hoa. Cô không ngờ rằng anh có thể làm ra những chuyện như vậy, thật xấu hổ!

Lục Bách Dịch dùng tay mình ép Châu Anh phải dạng hai chân ra, anh say sưa **** *** nơi đó một cách vô cùng hưng phấn.

"Hưm..."

Sau một hồi kích thích nơi đó một cách điên cuồng bằng miệng của mình, Lục Bách Dịch liền cảm thấy hài lòng khi nhìn nơi đó của Diệp Châu Anh ra rất nhiều nước. Anh vội vàng cởi khăn ra, lấy một hộp bao cao su hôm nay Tiêu Đằng đưa cho mình rồi đem bao vào một cách cẩn thận.

"Diệp Châu Anh, đêm nay cô có được ngủ hay không còn phải dựa vào biểu hiện của cô nữa đấy."

Châu Anh trợn mắt nhìn xuống, cô thấy cái thứ to lớn đang dựng đứng dưới thân anh đã được mặc một lớp áo mưa cực kỳ chắc chắn. Nó vừa to lại dài, khiến Châu Anh nhìn thôi đã chết khiếp. Chẳng lẽ cô vừa khiến con thú trong người anh nổi lên rồi ư?

"Chờ một chút, anh đừng qua đây... á!"

Lục Bách Dịch giữ lấy hông của Châu Anh thúc một cái thật mạnh vào trong cơ thể của cô. Hai nơi đó vừa va chạm vào nhau đã khiến Châu Anh đau tới điếng người. Tay cô bám chắc vào ga giường, siết chặt đến nỗi nổi cả gân tay vì đau đớn.

"A... haaaaa..."

"Diệp Châu Anh, cô nghe cho kỹ đây. Đêm nay tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì những lời mà cô vừa mới nói ra."

Diệp Châu Anh nhăn nhó mặt mày, giọng nói yếu ớt vang lên:

"Xin anh..."

"Cô vừa mới nói tôi hãy cứ làm những điều mà tôi muốn rồi mà, chưa gì đã muốn rút lại rồi sao?"

"Haaa... chuyện này... Ưm... Không!"

Lục Bách Dịch gian mãnh đưa đẩy vào cơ thể cô một cách không thương tiếc. Một nhịp đưa đều khiến Châu Anh rung lắc dữ dội, đến nói chuyện cũng không thể nói rõ lời.

"Đau quá! Aaaaa..."

Châu Anh hoảng hồn la hét thất thanh, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi và nổi rõ cả gân xanh. Cơn đau truyền từ nơi đó lan ra khắp cơ thể, hai chân cô tê cứng quắp chặt lấy hông của Lục Bách Dịch, không thể nhúc nhích cũng không thể làm gì được khác.

"Nói cho cô biết nhé Châu Anh. Tôi ở trên giường sẽ không bao giờ có khái niệm nhân từ. Cô biết thế nào là một con hổ dữ chứ?"

Trước câu hỏi của Lục Bách Dịch, Châu Anh chỉ biết mím chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân không phải phát ra những âm thanh kinh khủng kia.

"Một con hổ dữ sẽ xâu xé con mồi một cách điên cuồng nhất, dã man nhất! Cô bây giờ chính là con mồi của tôi, tôi sẽ cho cô được cảm nhận cảm giác nằm dưới tôi sẽ như thế nào."

Phập!

"AAAAAAAAAA!"

Tiếng hét kinh hoàng của Diệp Châu Anh chợt bật ra khỏi miệng khi Lục Bách Dịch thúc mạnh vào cơ thể nhỏ bé của cô. Đau! Thực sự rất đau! Đau tới mức cô muốn ngất đi.

Diệp Châu Anh mệt mỏi nằm im chịu đựng sự tấn công của Lục Bách Dịch. Nước mắt cô giàn giụa chảy ra, hiện tại cô đã không còn sức để phản kháng. Cô cảm thấy việc yếu ớt đúng là một chuyện tồi tệ vì khi đó bản thân sẽ phải phục tùng người khác mà không thể tự vùng dậy đấu tranh.

Lục Bách Dịch bất chợt ôm lấy Châu Anh để cô ngồi dậy. Anh ôm chặt lấy cô, hai nơi đó vẫn không ngừng ra ra vào vào. Châu Anh tựa cằm lên bờ vai săn chắc của Lục Bách Dịch, nằm trong vòng tay anh cô đúng là nhỏ bé và yếu thế.

"Hức, Lục Bách Dịch, em ghét anh! Em thực sự... ghét anh!"

Lục Bách Dịch khẽ mỉm cười:

"Đúng rồi, cô nên ghét tôi mới phải. Cứ ghét tôi đi nếu cô thích thế."

Nước mắt của Châu Anh bất ngờ rơi xuống lưng của Lục Bách Dịch. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng, trái tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh.

"Lục Bách Dịch, nếu... nếu như em chết, liệu anh có cảm thấy hối hận vì đã làm thế này với em không?"

"Ha, cô đang nói gì vậy? Cô chết ư? Nếu cô chết thì việc gì tôi phải hối hận chứ?"