Tống Y

Chương 420: Dùng đúng người




Quân khí giám cũng toát mồ hôi, nói nhỏ: "Đại tướng quân, chúng ta hãy tới khách sảnh, ty chức sẽ báo cáo với ngài tình hình của sở quân khí".

Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần nóng vội, trước tiên hãy xem chất lượng của mấy chiếc cung nỏ này. Sáng sớm hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ bổ nhiệm bản quan là Tây chinh Tây Hạ Chiêu Thảo Sứ, thống lĩnh năm vạn binh mã tấn công tiêu diệt Tây Hạ.

Lần này bản quan tới sở quân khí. Thứ nhất là muốn đặt làm một món binh khí. Thứ hai muốn xem rốt cuộc tình hình binh khí của chúng ta như thế nào. Dù sao những vật này là để bảo vệ tính mạng của tướng sĩ xông lên giết định. Nếu làm kém đầu của tướng sĩ sẽ rơi xuống, không thể làm qua loa được".

"Dạ dạ".

Viên quân khí giám lau mồ hôi trán nói: "Điều này, trời nóng quá. Đại tướng quân, hay chúng ta tới khách sảnh, ty chức có chút đồ chơi muốn thỉnh đại nhân giám định và thưởng thức. Đương nhiên Đỗ Văn Hạo biết "giám định và thưởng thức" này chính là hối lộ. Ý tứ đã rất rõ ràng nhưng Đỗ Văn Hạo lại làm như không hiểu, hắn quay đầu nhìn Hứa Văn Cường nói: "Mấy người các ngươi vừa rồi đã thấy bọn họ kiểm nghiệm như thế nào rồi. Xem ra bây giờ bọn họ cũng mệt mỏi rồi. Các ngươi tới giúp bọn họ kiểm nghiệm một chút đi".

Hứa Văn Cường cùng mấy thị vệ trả lời rồi bước tới cầm cung nỏ bắn.

Trán viên quân khí giám lại toát mồ hôi.

Cuộc kiểm nghiệm bắn kết thúc rất nhanh. Cho dù không nhìn xem thì viên quân khí giám đang trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, tràn đầm đìa mồ hôi lanh cũng biết được kết quả.

Đỗ Văn Hạo cười nhạt. Hắn cầm một mũi tên trong đám tên, sờ đầu ngón tay vào đầu tên sau đó hắn ấn đầu nũi tên vào lòng bàn tay mình và nói với quân khí giám: "Thích đại nhân, bắn thử bốn trường cung thì có một không đủ tiêu chuẩn, ba nỏ thì có một cũng không đạt tiểu chuẩn. Nói cách khác những cung nỏ đó là thứ phẩm. Ngay cả đầu của mũi tên này cũng không đâm thủng lòng bàn tay ta thì sao chúng có thể xuyên qua áo trọng giáp dày cộm của kẻ thù? Cung nỏ như này bàn giao cho các tướng sĩ ở tiền tuyến, ngươi thấy có phù hợp không?"

Hai chân viên quân khí giám mềm nhũn, ông ta quỳ dạp xuống, dập đầu nói: "Đại tướng quân, ty chức cũng chỉ là bất đắc dĩ".

"Hãy nói tình thế bất đắc dĩ này là gì. Nếu không nói được, không nói ngươi không cần làm quan nữa mà chỉ e cái đầu ngươi cũng không giữ được"

Viên quân khí giám đương nhiên biết Tể chấp Đỗ Văn Hạo nói những câu này tuyệt đối không phải là để đe doạ. Ông ta lập tức sợ tới hồn phi phách tán.

Viên quân khí giám sợ hãi run rẩy nói: "Đại tướng quân tha mạng. Là như thế này..".

Viên quân khí giám cố sức nuốt nước miếng rồi lại run rẩy nói tiếp: 'Mỗi một binh tượng ở đây đều có hạn ngạch lao động. Số lượng này do tiên đế quy định, chia đều ra. Mỗi một binh tượng một ngày ít nhất phải làm ra một trường cung, hai ngày ít nhất phải làm ra một chiếc nỏ. Một ngày ít nhất phải làm ra một trăm năm mươi mũi tên. Những người đủ tiêu chuẩn là mười phần không thể làm ít hơn chín phần. Thế nhưng kỹ thuật của những binh tượng cao thấp không đều nhau. Nếu có quá ít người đạt tiêu chuẩn thì cũng sẽ bị xử phạt. Bất đắc dĩ ty chức đành buông lỏng tiêu chuẩn".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát. Hắn biết tiên đế Tống Thần Tông khi đó dụng binh quy mô lớn với Tây Hạ nên đương nhiên cần một lượng lớn vũ khí trang bị. Viên quân khí giám nói cũng chính là sự thật nên giọng nói của hắn hoà hoãn hơn nhiều: "Bắt đầu từ bây giờ toàn bộ số vũ khí chưa xuất sở phải chấp hành quy định kiểm nghiệm nghiêm khắc. Ta cũng muốn kiểm nghiệm lại toàn bộ số binh khí đang tồn kho. Hơn nữa số binh khí không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại. Ta cũng muốn thực hiện chế độ trách nhiệm nghiêm khắc, đánh số trên binh khí được làm ra. Người nào làm ra binh khí có vấn đề chất lượng sẽ dựa vào đó truy cứu trách nhiệm".

Viên quân khí giám đau khổ liên tiếp gật đầu.

Đỗ Văn Hạo nói: "Còn về phần số lượng quy định ta sẽ đề nghị Thái Hoàng Thái Hậu châm chước sửa đổi. Bây giờ chúng ta không xuất binh quy mô lớn đánh Tây Hạ, tạm thời không cần nhiều binh khí kém chất lượng như vậy. Bây giờ binh khí trang bị phải tuân thủ quy định chất lượng tốt sau đó mới nói tới số lượng.Một đống lớn phế liệu vô dụng không bằng chỉ một ít binh khí tinh nhuệ. Trong tương lai chúng ta sẽ thành lập một đội quân tinh nhuệ mà không phải đám nhũng binh hỗn tạp vì vậy số lượng binh khí có thể không cần thiết lắm nhưng chất lượng phải tinh xảo và tinh xảo. Tốt nhất có thể chế tạo cho ta một ít binh khí tiên tiến. Vũ khí tiên tiến nhất của quân ta là gì?"

Viên quân khí giám lại sợ hãi nhìn viên quan phó quân khí giám. Hiển nhiên viên quân khí giám này cũng không biết nhưng không biết vì sao ông ta lại được đảm nhiệm chức quan này.

Viên phó quân khí giám vội vàng nói: "Nói về cung tên, chúng ta có Thần tí cung thiên hạ vô song. Quân Tây Hạ và quân Liêu chưa hề có. Đây chính là vũ khí tiên tiến nhất. Tầm bắn có thể đạt tới hai trăm bốn mươi thước ( ba trăm bảy mươi mét ). Một người bắn bình thường có thể dễ dàng bắn xuyên qua một tấm gỗ. Trong tầm bắn, cũng có thể dễ dàng bắn xuyên qua áo giáp cứng rắn của trọng giáp kỵ binh Tây Hạ. Đáng tiếc trong cuộc chiến thành Vinh Nhạc chưa chế tạo ra số lượng lớn tran bị này bằng không cũng không thất bại như vậy".

Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Lợi hại như vậy sao? Ta đã nghe nói về Thần tí cung này nhưng ta chưa nhìn thấy bao giờ. Chúng ở đâu?"

Viên phó quân khí giám đi tới chỗ một chiếc hồm, mở ra rồi hắn lấy ra một chiếc nỏ đưa cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nhận lấy, hắn hỏi vẻ khó hiểu: "Thần tí cung thì nhất định phải là cung chứ, tại sao lại là nỏ?"

"Hồi bẩm tướng quân, chỉ gọi là Thần tí cung thôi còn chính là nỏ".

"Ồ, thực sự lợi hại như vậy sao? Tới đây, chúng ta kiểm nghiệm một chút. Hãy cầm thêm mấy cung nỏ tới đây".

Để kiểm nghiệm kết quả, Đỗ Văn Hạo cầm Thần tí cing quay lại xưởng kiểm nghiệm của viện cung nỏ.

Hắn tự mình tiến hành, nâng Thần tí cung làm thành một góc bốn mươi lăm độ bắn một mũi tên. Quả nhiên mũi tên rơi xuống tận cùng sân khí nghiệm.

Khoảng cách từ chỗ hắn và mục tiêu cũng phải chừng hai trăm năm mươi bước. Đỗ Văn Hạo lại dùng chân đạp vào nỏ, đích thân lên tên. Hắn cảm thấy thao tác rất đơn giản chỉ là có chậm hơn một chút so với cung tên. Dù sao thì cũng là nỏ phải dùng cả tay chân mới có thể nạp tên được.

Sau khi bắn thử mũi tên đầu, Đỗ Văn Hạo cho người mang tới một bộ trọng giáp khoác lên cọc gỗ hình người ở khoảng cách trăm bước. Hắn lại giơ Thần tí cung bắn ngay năm mũi tên. Toàn bộ các mũi tên đều trúng đích.

Đỗ Văn Hạo tới gần kiểm tra kết quả. Toàn bộ năm mũi tên đều xuyên qua trọng giáp, cũng dâm xuyên ra phía sau cọc gỗ. Đỗ Văn Hạo liên tục gật đầu. Hắn bỏ Thần tí cung thay bằng Hoàng hoa cung và Hắc tất cung cùng với Khiêu đăng nỏ bắn thí điểm.

Tầm bắn xa nhất của chúng chưa tới hai trăm bước, rõ ràng không bằng Thần tí cung.

Hơn nữa hai cây trường cung đó ở khoảng cách một trăm bước cũng không thể xuyên thủng trọng giáp, còn nỏ thì có thể miễn cưỡng bắn thủng nhưng lực đạo đã yếu không thể xuyên ra sau cọc gỗ.

Cho dù là tầm bắn xa hay lực xuyên thì tất cả đều không bằng Thần tí cung.

Đỗ Văn Hạo khấp khởi vui mừng, hắn cầm Thần tí cung hỏi: "Đồ chơi này rất tốt. Ai đã làm ra cái này?"

"Là Lý Hoành, là lão binh tượng vừa mới bị phạt roi".

"Là người đó sao?' Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: "Ông ta giữ chức gì trong sở quân khí?"

"Không có chức gì, chỉ làm việc ở tác phương chế tạo Thần tí cung".

Quả thực Đỗ Văn Hạo giở khóc giở cười. Một chuyên gia vũ khí quân sự như vậy mà chỉ được sử dụng như một binh tượng bình thường trong sở quân khí. Hắn tức giận nói: "Người ta đã làm ra thứ vũ khí tốt như vậy, đáng phải được thăng quan, xứng đáng được ban thưởng. Các ngươi không đề bạt ông ta làm quan cũng không nói làm gì, các ngươi lại còn đánh ông ta. Các ngươi không thấy như vậy là quá lắm sao?"

Viên quân khí giám vội vàng cười nói: "Đại tướng quân vẫn không biết chứ ông già này tính cách ngang ngược, không phục quản lý. Lần trước ông ta làm ra Thần tí cung, Hoàng Thượng rất tán thưởng, đã ban thưởng cho ông ta rất nhiều ngân lượng gấm vóc. Sau đó ông ta bắt đầu dựa vào công lao, gây chuyện ở tác phường, yêu cầu tăng tiền lương cho binh tượng, yêu cầu giảm bớt thời gian sản xuất, hết yêu sách này tới yêu sách kia. Không đồng ý ông ta xúi giục binh tượng bãi công, mấy lần có ý định bỏ trốn vì vậy mới dụng hình với ông ta".

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng hỏi: "Tiền lương của binh tượng bao nhiêu?"

Đỗ Văn Hạo biết vấn đề này viên quân khí giám càng không trả lời được nên hắn hỏi trực tiếp viên phó quân khí giám.

Phó quân khí giám vội vàng đáp: "Binh tượng đều lĩnh lương như nhau. Tiền lương năm văn, lương thảo năm thạch một tháng. Hàng năm mùa xuân, đông đều có quần áo. Tơ lụa năm thất, vải bông một cân".

Chế độ đãi ngộ này tương đương với binh sĩ Cấm quân cấp thấp, ít hơn một bậc so với quân nhân cấp trung.

Trong lòng Đỗ Văn Hạo không ngừng cảm thán, hắn lại hỏi: "Hàng ngày bọn họ làm việc như thế nào?"

"Buổi sáng bắt đầu từ giờ thìn hai khắc đến tối giờ tuất hai khắc ( tức từ tám giờ sáng tới tám giờ tối ). Giữa trưa nghỉ nửa canh giờ ăn cơm".

Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt nói: "Đòi hỏi mỗi một ngày làm việc chỉ nghỉ có nửa canh giờ ( mười một tiếng ), số lượng công việc nhiều như vậy, chế độ đãi ngộ thấp, lại còn không được tự do ra vào, làm việc không tốt còn bị phạt roi da. Điều nay so với chế độ nô lệ lại còn độc ác hơn. Theo như ta thấy, ngươi ta bỏ trốn là bình thường. Bọn họ không khởi nghĩa chính là đã không phụ lòng các ngươi" Một Tể chấp nói ra những lời này thì có thể thấy vị Tể chấp này đã bất mãn cực điểm với công việc của sở quân khí.

Lập tức viên quân khí giam biến sắc, trán ông ta càng toát mồ hôi lạnh như mưa vậy.

Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Theo ta thấy Lý Hoành cũng là người rất trượng nghĩa. Ông ta yêu cầu tăng lương tháng, giảm bớt công việc là hoàn toàn đúng. Hơn nữa ông ta lên tiếng là vì mọi người. Ông ta làm ra cung nỏ tốt như vậy, chính là công thần cảu Đại Tống, ngay cả tiên đế cũng không ngớt khen ngợi ông ra. Ngược lại các ngươi đem trói người ta lại, dùng roi da đánh người ta. Các ngươi đối đãi với công thần như vậy sao? Hừ".

Viên quân khí giám sợ hãi tột cùng nói: "Ty chức biết tội".

"Biết tội? Cũng chưa hẳn. Ngươi biết ngươi có tội gì không?"

"Ty chức, ty chức không nên trách phạt Lý Hoành"

"Hừ. Trước đây ông ta làm việc ở chỗ nào?"

"Ở tác phường Thần tí cung".

"Đây mới là tội của ngươi" Đỗ Văn Hạo chỉ tay vào viên quân khí giám nói: "Phải biết dùng người đúng vào mục đích. Ngươi là người phụ trách quan trọng nhất của sở quân khí mà ngươi lại không biết dùng nhân tài của mình. Lý Hoành sáng tạo ta Thần tí cung tân tiến, uy lực như vậy, rõ ràng ông ta có kinh nghiệm nghiên cứu chế tạo vũ khí, nên đặt ông ta vào chỗ nghiên cứu trong sở để ông ta nghiên cứu ra càng nhiều vũ khí tốt càng tốt. Ngươi ngược lại coi ông ta chỉ như một binh tượng khiến cho tài trí của ông ta bị một công việc bình thường làm lãng phí. Đây chính là sự đáng trách của ngươi".

"Dạ dạ" Viên quân khí giám khom người chắp tay thi lễ, sắc mặt ông ta trắng bệch.

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Sở quân khí của chúng ta có chuyên ngành chuyên môn nghiên cứu chế tạo vũ khí mới không?"

"Điều này" Viên quân khí không biết hay là sợ hãi, khẩn trương theo thói quen ông ta lại quay đầu nhìn viên phó quân khí giám.

Đỗ Văn Hạo tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi làm gì vậy? Ngay cả sở quân khí có bộ phận nghiên cứu chế tạo vũ khí hay không ngươi cũng không biết sao?"

"Ty chức, ty chức" Hai chân viên quân khí giám run rẩy, ông ta định quỳ xuống dập đầu.

Viên phó quân khí giám vội vàng chắp tay thi lễ đáp: "Hồi bẩm Đại tướng quân, bỉ sở vẫn chưa thành lập tác phường nghiên cứu chế tạo binh khí".

Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một lát rồi hắn nói với viên phó quân khí giám: "Một lát nữa ngươi phái người tới Ngũ Vị đường của ta, lấy Kim sang dược của Ngũ Vị đường về cho Lý Hoành. Mặc khác ngươi hãy đưa cho ông ta năm mươi lạng bạc, xem như là sở quân khí bồi thường cho ông ta. Hãy nhận lỗi với ông ta, nói cho ông ta biết sau khi ông ta dưỡng thương xong bản tướng quân sẽ có việc trọng dụng ông ta".

Viên phó quân khí giám vội khom người trả lời.

Sau đó Đỗ Văn Hạo tiếp tục kiểm tra. Hắn đi tới kho để cung nỏ. Ở đây có từng hòm cung nỏ đã sắp sẵn, chuẩn bị vận chuyển rới tiền tuyến cùng các địa phương khác.

Hơn mười binh tượng đang đóng gói cung nỏ và tên.

Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua các thành phẩm trong kho vũ khí rồi buồn bực hỏi: "Các ngươi không có hoả thương sao?"