Tống Y

Chương 147: Phong tuyết từ mẫu tâm




Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo tới phục chẩn cho Chiêm mẫu.

Bệnh tình của Chiêm mẫu đã dần ổn định, không còn xuất hiện biến chứng nghiêm trọng. Sau hai ngày thì khôi phục, ho đờm đã đỡ, không cần phải đặt ống để hút đờm nữa, cho nên Đỗ Văn Hạo liền khâu lại vết cắt trên cổ cho bà ta, căn cứ vào tình huống dẫn lưu, cũng bỏ lưu điều đi. Có điều Chiêm mẫu tuổi tác đã cao, tốc độ khôi phục cũng chậm hơn người bình thường, còn phải điều dưỡng thêm vài ngày. Sau khi bà có thể xuống giường đi lại trong phòng, vì để tránh tiết lộ chuyện cơ mật nên không để cho bà ta ra khỏi cửa.

Sau khi phục chẩn xong, Đỗ Văn Hạo lại tọa đường khám bệnh, hắn lưu tâm quan sát những cửa hàng ở hai bên đường và những hộ dân cư hàng xóm, quả nhiên có người đang âm thầm giám sát động tĩnh của phía mình.

Hôm nay người tới Phù Vân đường khám bệnh so với bình thường thì nhiều hơn rất nhiều, đây tất nhiên là do kết quả của trường thi đấu thầy thuốc ngày hôm qua. Điều này khiến bọn Bàng Vũ Cầm rất lo lắng, nhưng đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, sau khi biết được đây chính là cái bẫy do triều đình bố trí thì vẫn yên tâm chẩn bệnh cho bệnh nhân. Chỉ là, tư vị làm mồi câu quả thật không được dễ chịu lắm, luôn cảm thấy tựa hồ như có một con cá lớn hung mãnh đang rình rập sau lưng mình.

Sau khi A Đại uống thuốc của Đỗ Văn Hạo, thân thể về cơ bản đã khỏe mạnh, cho dù vẫn còn hơi yếu, nhưng đã không còn gì đáng ngại, đương nhiên liền đeo sọt theo mẫu thân nhặt ve chai trên đường. Sau một ngày nhặt ve chai, bán đi những thứ phế phẩm thì cũng chỉ đổi được mấy văn tiền.

Sáng ngày hôm sau, Phùng thị chợt bừng tỉnh vì tiếng hô thảm của A Đại, ả ôm lấy nhi tử hỏi: "A Đại, con sao vậy?"

"Con... con đau chết mất! Đau quá...! Đau chết mất...!"

Phùng thị kinh hãi, vừa giúp nhi tử xoa bụng vừa mắng: "Có phải là độc của cây phụ tử hôm qua vẫn chưa giải hết không! Miệng con có ngứa không?" Phùng thị đã biết dấu hiệu điển hình khi bị trúng độc cây phụ tử.

"Không ngứa! Chỉ... đau bụng thôi..., đau lắm..."

"Ối trời! Có phải là lại phạm tới bệnh cũ ở ruột không?"

"Có thể là vậy. So với lần trước thì đau hơn nhiều... như bị dao cắt vậy! Ối trời ơi đau quá..."

"Đừng sợ. Mẹ dẫn con tới chỗ đại phu!" Phùng thị vội vàng mặc y phục cho nhi tử. Bên ngoài trời đang đổ tuyết nên phải mặc hai bộ quần áo mỏng lên người nhi tử để chống lạnh, sau đó đỡ nó dậy, ra khỏi cửa đi tới viện tử. A Đại không đi được, thống khổ quỳ trên tuyết.

Phùng thị lại đi tìm hàng xóm hảo tâm giúp đưa nhi tử tới tiệm thuốc. Ả ngại không muốn tới Huệ Nhân đường cho nên nhờ hàng xóng đưa đến tiệm thuốc khác ở gần để xin đại phu khám bệnh.

Nhưng, chuyện hai ngày trước Phùng thị lấy oán báo ơn, chơi xấu để lừa tiền đã được truyền tới các tiệm thuốc cho nên họ không bằng lòng khám bệnh cho nhi tử của ả. Liên tục tìm tới mấy tiệm thuốc, bất kể là Phùng thị có quỳ xuống khấu đầu như thế nào, những đại phu này đều không bằng lòng khám bệnh cho A Đại.

Hai mẹ con Phùng thị không có tiền chỉ là thứ yếu, cái họ sợ chính là sẽ lại giống như Phù Vân đường, bị người đàn bà chanh chua này bám lấy, có đuổi cũng không đi, giống như thuốc cao bám trên da chó vậy.

Phùng thị tuyệt vọng, ôm nhi tử khóc đến chết đi sống lại, ngồi trên đường gào thét như phát điên. A Đại nói một cách khó nhọc: "Mẹ..., đưa con tới... Huệ Nhân đường! Trang đại phu và Tiếu đại phu nói..., bằng lòng khám bệnh cho con!"

Lúc trước Phùng thị đang cãi nhau, không chú ý bên trong nói gì, hiện tại nghe nhi tử nói vậy, vội vàng cầu xin hàng xóm giúp cõng nó tới Huệ Nhân đường.

Trang đại phu và Tiếu đại phu nhìn thấy Phùng thị đều sầm mặt, có điều thấy A Đại đau thành như vậy, vội vàng đặt nó lên giường, vừa kiểm tra xong thì sắc mặt đại biến. Chứng trạng của A Đại giống như của nhi tử Đông bộ khoái, chính là đại kết hung chứng!

Hai người đều trợn tròn mắt, Tiếu đại phu nói với Phùng thị: "Bệnh của nhi tử ngươi là tuyệt chứng, chúng ta không có năng lực để chữa trị!"

Phùng thị khóc lóc, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất: "Hai vị đại phu, cầu xin các vị cứu nhi tử của ta, lúc trước ta đã nói rất nhiều lời hèn hạ, ta xin nhận lỗi! Ta không phải là người!" Phùng thị vừa nói vừa tát mạnh lên mặt mình.

Tiếu đại phu nhíu mày nói: "Ngươi làm gì vậy? Bệnh này của nhi tử ngươi chúng ta thực sự không chữa được, nó mắc phải tuyệt chứng, loại bệnh này ngay cả Thái y thừa Tiền Bất Thu của Thái Y viện cũng không chữa khỏi được, chúng ta càng không có biện pháp! Nhi tử của ngươi không sống được qua hôm nay đâu, hay là về chuẩn bị hậu sự đi."

Phùng thị cả người mềm oặt, nằm liệt trên đất, ngay cả khóc cũng không nổi.

Tiếu đại phu mềm lòng, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Bệnh mà nhi tử Khai Phong phủ Đổng bộ khoái cũng giống như nhi tử của ngươi, có điều nó rất may mắn, về sau được một ẩn sĩ mang đi, năm ngày sau thì đưa trở về, bệnh hoàn toàn khỏi hẳn."

Phùng thị nghe vậy, vội vàng gạt nước mắt, nói: "Dị nhân này ở đâu? Ta đi cầu hắn cứu nhi tử của ta!"

"Không ai biết hắn ở đâu, đúng rồi, mấy ngày trước lão mẫu của Chiêm đại nhân, lễ bộ khảo công tư lang trung cũng bị đại kết hung chứng, sau đó khổ cực quỳ ở trong viện tử của Đổng bộ khoái để van xin, vị dị nhân đó quả nhiên xuất hiện, đem lão mẫu của hắn đi, chỉ là hiện tại còn không có tin tức, cũng không biết là đã chữa khỏi hay chưa. Ngươi nếu có lòng, thì có thể đi thỉnh cầu.

Phùng thị vội vàng bò dậy, sau khi hỏi địa chỉ thì lại nhờ hàng xóm cõng nhi tử tới nhà Đổng bộ khoái.

Đổng bộ khoái là một người nhiệt tâm, sau khi nghe xong tình huống, khó xử nói: "Dị nhiên lần trước xuất hiện vào buổi tối, mặt đeo khăn đen, hiện tại là ban ngày, e rằng dị nhân sẽ không xuất hiện, hiện tại có cầu cũng vô dụng."

Có điều tuy nói vậy, hắn vẫn không chịu nổi sự cầu xin của Phùng thị, treo vải xanh ở ngoài cửa, khênh một cái giường nhỏ ra đặt ở viện tử, rồi đặt hài tử của ả lên nằm, tất cả mọi người đều tránh đi, chỉ còn một mình Phùng thị ở lại đó.

Hộ vệ phụ trách trông coi của Đỗ Văn Hạo cũng thấy, có điều, chuyện Phùng thị cãi vã ở Phù Vân đường bọn họ đều đã biết, hai người rất ghét ả Phùng thị này, cho nên, không báo cáo lại tình huống này.

Do đó, Phùng thị quỳ ở viện tử cho đến tận khi trời tối mịt.

Người nhà Đổng bộ khoái cầm chăn bông tới cho ả nhưng ả không cần, chỉ đắp chăn lên người nhi tử. Đổng bộ khoái lấy đệm muốn lót dưới gối ả, nhưng ả cũng không cần, tựa hồ như quỳ trên đất thì mới biểu lộ được lòng thành kính của ả.

Tuyết lớn bay lả tả, phủ đầy lên người ả tạo thành một người tuyết, ban đầu thì ả run rẩy kịch liệt, về sau thì cả người lạnh cóng, cuối cùng thì tay chân tê dại, nhưng Phùng thị trước sau vẫn quỳ dưới đất không chịu đứng lên, đau khổ ngẩng mặt lên trời cầu xin, thanh âm từ lanh lảnh, sau thành bi thương, cuối cùng thì khàn khàn khiến người ta không phân biệt được ả đang nói gì, cho dù toàn thân gần như là tê cóng, nhưng đôi bàn tay khô gầy của ả vẫn kiên cường mà từ tốn đưa lên không vái lạy.

Người nhà Đổng bộ khoái hết đi ra rồi lại đi vào bảo Phùng thị vào nhả nhưng ả căn bản không nghe, vẫn quỳ dưới đất không đứng lên. Người nhà Đổng bộ khoái chỉ đành không ngừng giúp lau tuyết trên mặt nhi tử của Phùng thị đang nằm trên giường phía sau ả. A Đại ban ngày còn đau đến nỗi lăn lộn trên giường kêu thảm, tới buổi tối thì biến thành lúc mê lúc tỉnh.

Khi trời về đêm, Chiêm đề của lễ bộ khảo công tư lang trung đến.

Hắn mỗi tối đều tới nhà Đổng bộ khoái đợi dị nhân đưa mẫu thân về, sau khi nghe Đổng bộ khoái nói, cũng có chút đồng bệnh tương liên, phân phó hạ nhân đi mua bánh bao nóng về cho Phùng thị ăn để ả còn có sức tiếp tục quỳ.

Nhưng bánh báo đưa đến trước mặt Phùng thị, ả tuy nhìn thấy, nhưng toàn thân đã lạnh cóng thành tê cứng, ngay cả tròng mắt cũng đông cứng, chỉ có tay là vẫn giơ lên trời thi lễ.

Chiêm Đề nhíu mày nói: "Thế này không được đâu, trời lạnh thế này, bà ta không chịu được bao lâu đâu, không khéo hài tử còn chưa được người cứu thì bà ta đã chết trước rồi! Đưa bà ta vào trong nhà đã rồi tính tiếp!"

Mấy hàng xóm nhiệt tâm vẫn luôn ở cùng, nghe thấy lời này, vội vàng khênh Phùng thị chân tay đã lạnh cóng, thần chí thì mơ hồ vào trong nhà, sau đó thì mặc cho ả thêm một cái quần dày, quấn chăn bông lên người ả rồi đặt lên giường ấm.

Thê tử của Đông bộ khoái bưng một chén canh nóng cho ả uống, rồi lại khênh A Đại đã đau đến nỗi hôn mê, toàn thân lạnh cóng vào trong nhà để hồi sức.

Một lát sau, A Đại tỉnh lại trước tiên, lại đau đến nỗi không ngừng kêu thảm. Tiếp theo đó thì Phùng thị cũng tỉnh lại, vừa nghe thấy thanh âm này, lại bò dậy, không nói câu gì, ôm nhi tử lảo đảo đi ra ngoài, không ai dám ngăn cản, đành theo ả ra viện tử.

Phùng thị đặt con lên giường rồi đắp chăn cho nó, quay đầu lại nhìn Chiêm Đề, phu thê Đổng bộ khoái và mấy hàng xóm nhiệt tâm, giọng khàn khàn nói: "Các ngươi còn khênh ta vào trong nhà ..., làm chậm trễ ta... khẩn cầu dị nhân thần y cứu mạng, lão bà ta chết..., sẽ tìm các ngươi... bồi mạng! Cút! Cút hết đi!"

Đám người Chiêm Đề giật nảy mình, đối diện với một mụ đàn bà chua ngoa thế này, chỉ đành cười khổ, lắc đầu tránh vào trong nhà. May mà vừa rồi đã cho Phùng thị mặc thêm một cái quần ấm, có thể giúp đỡ ả chống lạnh.

Trong viện tử tích đầy tuyết, chỉ còn lại Phùng thị quỳ trên đất, tiếp tục giọng khàn khàn khẩn cầu, tay đưa lên trời thi lễ. Trên chiếc giường nhỏ đằng sau ả, nhi tử A Đại đang ôm bụng kêu thảm.

Qua ba canh, bốn canh, năm canh...

Phùng thị sớm đã không phát ra nổi thanh âm nào nữa, đóng thành một người băng trong tư thế quỳ, Chiêm Đề đã phân phó, chỉ đợi Phùng thị ngã xuống, hoặc là tay chân không có động tĩnh thì sẽ không thèm để ý đến sự uy hiếp của ả, cũng phải lập tức ra ngoài cứu người. Nhưng, hai cánh tay khô gầy của Phùng thị vẫn luôn hơi máy động, giơ lên không thi lễ.

Một đêm trôi qua, dị nhân không xuất hiện.

Khi phía đông bắt đầu lộ ra màu trắng bạc, lúc tia nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt già nua đầy tuyết của Phùng thị, khóe miệng ả cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thê lương, thân hình run rẩy ngã xuống đất.

Cho dù nhiều năm nghèo khổ nhặt ve chai để kiếm sống, khiến năng lực kháng lạnh của Phùng thị vượt quá người thường, lại thêm vì mong mỏi nhi tử được cứu chữa, khiến ả ngoan cường trải qua cái lạnh một ngày một đêm. Nhưng hiện tại trời đã sáng, dị nhân thần y vẫn chưa xuất hiện, hi vọng cuối cùng của ả đã tiêu tan theo nắng mai vừa hiện lên, tinh thần cũng sụp đổ.

Mọi người ở trong nhà vội vàng chạy ra, đưa Phùng thị đã đóng thành tượng băng và A Đại đang hôn mê bất tỉnh vào trong nhà, đặt ả lên giường ấm rồi đắp chăn kín người, sau đó thì cho ả uống canh nóng.

Qua một lúc lâu, Phùng thị mới từ từ mở mắt, một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt ả chảy xuống.

Ả hiện tại đã hiểu rồi, Chiêm Đề Chiêm đại nhân quỳ trên tuyết một đêm thì dị nhân thần y xuất hiện, còn mình quỳ cả một ngày một đêm mà dị nhân thủy chung vẫn không lộ diện, e rằng dị nhân thần y chán ghét một mụ đàn bà chanh chua, lấy oán báo ân như mình, cho nên không thèm lộ diện để cứu chữa nhi tử của mình.

Nếu thực sự là như vậy thì chính mình đã hại nhi tử của mình rồi.

Phùng thị lần đầu tiên rơi lệ hối hận vì sự chanh chua ngang ngược của mình.

Phùng thị lảo đảo từ trên giường lò bò dậy, khập khiễng tới cạnh nhi tử, nắm lấy hai tay nó, cúi người xuống, gian nan cõng nhi tử lên, không nói câu gì, bước ra ngoài cửa rồi đi trong gió tuyết.