Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 12




Lộ Tình Không giương tay lên, chỉ quả tâm có hình parabol rơi chính xác vào cái thùng rác cách đó không xa.

Cô hài lòng gật gật đầu, rồi ngã xuống ghế sô pha tiếp tục giấc ngủ.

Sở Vân Triết, “……”

Lộ Phồn Tinh, “……”

“Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta lên lầu hai đi.”

“Tình Không cô ấy……”

“tôi cũng không biết cô ấy vì lí do gì mà xuất hiện ở đây, có thể là tới vay tiền hoặc là trốn nợ ……” Lộ Phồn Tinh thanh âm rất nhỏ, hơi hơi cúi đầu, trong giọng nói có chút oan ức, cũng có chút phiền muộn.

Lộ Tình Không đứng ở một nơi mà cô ta không nhìn thấy,nhếch nhếch khóe môi khinh bỉ.

Sở Vân Triết còn không phải là vì ghét bỏ cô bởi cô chẳng những là con riêng mà còn có tính cờ bạc và có một người cha nợ nần ngập đầu sao.

Cô từ trước đến nay chưa từng mặc cảm vì điều đó, từng đồng từng hào mà cô tiêu đều do bản thân nỗ lực kiếm được,số nợ mà cô giúp Lão Lộ trả tất cả cũng là do cô dùng chính sức lao động của mình để có được. 

Cô không cướp không trộm của ai, sống một cách quang minh lỗi lạc không hổ thẹn với bản thân, nhưng, tất cả những nỗ lực của cô,trong mắt những con người ở xã hội thượng lưu này lại không đáng một xu..

Nhát dao này của Lộ Phồn Tinh này đâm cũng thật đúng chỗ.

Lộ Tình Không dứt khoát ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lộ Phồn Tinh, mở ra tay, “Lộ Phồn Tinh, lấy một trăm mấy chục vạn đưa cho chị tiêu,dạo này quả thật là rất túng.”

“Cô……anh Vân Triết, cô ta……”Giọng nói càng nũng nịu đến nỗi có thể vắt ra nước.

Sở Vân Triết nhíu mày, sự khoan dung ban đầu trong ánh mắt Lộ Tình Không đã thay đổi, thậm chí còn mang thêm phần chán ghét.

“Tình Không, Phồn Tinh không phải cây để hái ra tiền, những sự việc như này, một lần là quá đủ rồi.”

Vẫn ánh mắt như vậy, Lộ Tình Không vẫn điềm đạm như nước hồ chỉ nhè nhẹ gợn sóng.

Những việc như này chỉ một lần là đủ....

Lộ Tình Không nhìn chằm chằm Sở Vân Triết không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm,là nỗi bi thương khó có thể diễn tả được.

Có lẽ con gười này từ trước đến nay không hề hiểu cô.

Bất luận là quá khứ, hay là hiện tại, Lộ Tình Không cô đều không có nghĩ tới muốn Lộ Phồn Tinh vay tiền, lần kia là Lộ Phồn Tinh biết Lão Lộ xảy ra chuyện, chủ động hẹn cô ra ngoài, chủ động đề xuất việc vay tiền, anh “Trùng hợp” đi ngang qua và nhìn thấy.

Anh không tin cô.

“Bạch gánh chịu tội danh, tiền xuống dốc, trên thế giới này nào có như thế tiện nghi sự tình!” Lộ Tình Không hướng về phía Lộ Phồn Tinh nâng nâng cằm, “Tiền đâu?”

“ Anh Vân Triết ……” Thanh âm kia, càng thêm nũng nịu.

“Tình Không, đủ rồi!” Sở Vân Triết thanh âm không lớn,nhưng vô cùng sắc lạnh.

“Tất cả đều làm loạn cái gì!?” Đó là một người đàn ông lớn tuổi nhưng tiếng nói vô cùng quyền uy.

Lộ Tình Không theo tiếng âm thanh quay đâu lại nhìn, một người mặc bộ đồ tang màu đen, ít khi nói cười, thoạt nhìn cho ta cảm giác vô cùng uy nghiêm.

Nhìn kỹ, Lộ Tình Không phát hiện, gương mặt người đàn ông này so với Lão Lộ có vài phần tương tự.

“Ông nội ……”

“Ông Lộ……”

Lộ Sùng Hoa hơi hơi gật đầu, mắt sáng như đuốc.

“Cô chính là Lộ Tình Không?”

Lộ Tình Không nhìn Lộ Viễn Kiều đứng bên cạnh ông ta một lượt từ trên xuống dưới, đúng như cô dự liệu, trên mặt rõ rang có dấu tay, quần áo trên người cũng có những dấu chân đậm nhạt không giống nhau.

Lộ Tình Không đi đến bên cạnh Lộ Viễn Kiều, đứng ngay trước mặt Lộ Sùng Hoa, “Tôi chính là Lộ Tình Không, vì lí do gì mà ông ra tay với Lão Lộ?”

“Đây chính là cách mà ngươi dạy dỗ con gái mình? Đứng trước mặt người lớn mà không có phép tắc, Lộ Viễn Kiều, con dạy dỗ con gái mình kiểu gì vậy!”

Lộ Tình Không tiến lên một bước, đang muốn đỉnh trở về, lại bị Lộ Viễn Kiều trừng mắt nhìn một cái.

“Cha, Tình Không vẫn còn là trẻ con, con trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”