Tống Thì Hành

Chương 472: Gặp lại nhau một nụ cười xóa đi thù hận (1)




Sự mất tích của Hoàn Nhan Tông Vọng và Thiện Ứng vẫn chưa gây nên quá nhiều chú ý.

Trên thực tế bao gồm tất cả người của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi ở trong, sự chú ý đều tập trung ở trên sự trở về của hai vạn quân Nữ Chân, cùng với chuyện Tiêu Khánh bị giết. Tiêu Khánh bị giết, thật sự làm vua dân nước Kim chấn động. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi liền lệnh Tả đô giám Nguyên soái Da Luật Dư Đổ làm sứ giả, lại lần nữa đi sứ Đại Tống, điều tra rõ chân tướng Tiêu Khánh bị giết.

Nói toạc ra, cũng là muốn Da Luật Dư Đổ nghĩ cách bảo đảm tù binh Nữ Chân có thể an toàn trở về.

Về phần Hoàn Nhan Tông Vọng, nghĩ chắc vấn đề không lớn.

Có Thiện Ứng bảo vệ, cộng thêm sắp xếp của Tiêu Khánh khi còn sống, chắc chắn có thể thuận lợi trở về. Bây giờ không có tin tức, hẳn là đã tới Đăng Châu. Nhưng người Nữ Chân vẫn hạ lệnh bảo người Nữ Chân trú đóng ở khu Thiết Sơn, nghĩ cách tiếp ứng Hoàn Nhan Tông Vọng. Bất luận Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi kiêng kỵ Tông Vọng thế nào, nhưng dù sao là con cháu của y, càng là một viên mãnh tướng, cho dù phải suy yếu binh quyền của Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi vẫn hy vọng Tông Vọng có thể bình an trở về.

Tóm lại, quan trọng trong quan trọng bây giờ chính là an nguy của hai vạn tù binh đó.

Cùng lúc đó, Tống Huy Tông Triệu Cát trở về phủ Khai Phong.

Triệu Hoàn đích thân dẫn văn võ bá quan nghênh đón Triệu Cát về đô, nhưng lại sắp xếp Triệu Cát ở lại trong cung Long Đức, cũng nghiêm lệnh quan lại và nội thị cung Long Đức không được thông báo tin tức với Triệu Cát, càng cắt đi tất cả quan hệ ngoài cung với Triệu Cát.

Vì thế Tiết độ sứ quân Trấn Đông Kinh Nam, Thái phó Triệu Kỷ cũng chính là con trai thứ sáu Triệu Cát Huy Tông có chút bất mãn, liền dâng tấu Triệu Hoàn, thỉnh cầu Triệu Hoàn ban cho Triệu Cát tự do nhất định. Triệu Hoàn khiêm tốn nạp gián, nhưng quay đầu lại liền ném chuyện này ở sau đầu.

Triệu Cát về đô, thanh thế vô cùng kinh người.

Triệu Hoàn tuy ngồi vững ngai vị hoàng đế, càng bởi vì cuộc chiến Khai Phong có chút danh tiếng trong bá tính, nhưng dù sao nghi kỵ sâu sắc với Triệu Cát.

Không ngồi ở vị trí này, không cảm giác được áp lực.

Triệu Kỷ tuy nói có chút đạo lý, nhưng Triệu Hoàn cũng không dám xem thường Triệu Cát.

Y có thể cảm nhận được rõ ràng, Triệu Cát mang đến áp lực cực lớn cho y. Cho dù đám người Chu Miễn đã chết, nhưng Triệu Cát xây dựng thế lực sáu năm trong triều đình không thể bỏ qua, ai dám bảo đảm, Triệu Cát không có ý cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế?

Triệu Hoàn không dám đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc.

Dù sao cung cấp thức ăn ngon y có thể, nhưng không thể để Triệu Cát liên lạc với bên ngoài.

Sau khi đại chiến qua, rất nhiều chuyện gác lại đang cần làm.

Triệu Hoàn hy vọng có thể nhanh chóng ổn định lại thế cuộc, đợi tới sau khi hoàng vị y hoàn toàn ổn định, Đông Nam hoàn toàn nằm trong khống chế của y, hãy thả lỏng quan sát đối với Triệu Cát cũng không muộn. Nhưng bây giờ...Triệu Hoàn vẫn không có lòng tin đó, cục diện trong tay...

Đầu tháng 9 nguyên nguyên niên Tĩnh Khang, Thân quân Thái tử vượt qua Hoàng Hà.

Do bến phà Bạch Mã hoàn toàn hư hoại, cho nên thân quân Thái Tử đành phải ở lại hơn mười ngày tại huyện Hoạt, đã chậm trễ không ít thời gian.

Cho nên sau khi qua sông, thân quân Thái tử liền tăng thêm tốc độ.

Hành trình đi ngày đi đêm, trung tuần tháng 9 cuối cùng tới trại Túc Ninh.

Trại Túc Ninh này thuộc sở hạt Chân Định phủ, trị hạ Vĩnh Ninh quân.

Nếu lấy quan hệ phụ thuộc mà nói, trại Túc Ninh thuộc sở trị của Vĩnh Ninh quân. Nhưng tính chất của Thân quân Thái tử lại không giống với đại đa số biên quân, thuộc sai phái phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc. Mà đại nguyên soái phủ Nguyên Soái binh mã Hà Bắc là Triệu Kham, kết quả là Thân quân Thái tử liền trở thành một sự tồn tại đặc biệt của phủ Chân Định. Dù là phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc cũng không thể điều động thân binh Thái tử.

Ngọc Doãn là Tham nghị phủ Nguyên soái, sau lưng chính là Thái tử Triệu Kham.

Nói cách khác, cho dù là Trương Sở, Hoàng Tiềm Thiện cũng không thể sai phái Ngọc Doãn, chỉ có thể tiến hành thảo luận.

Đối với một đội binh mã không chịu bất cứ ai khống chế, khắp nơi đều cảm thấy đau đầu.

Quản không được, sai phái không được, còn phải phụ trách tất cả mọi lương thực đồ nhu yếu phẩm của đội binh mã này, tuyệt đối là một đội quân thiếu gia.

Kết quả là, Thân quân Thái tử lúc chưa đến trại Túc Ninh, phủ Chân Định liền truyền ra danh hiệu “quân Công Tử”. Mà trên thực tế, trang bị của Thân quân Thái tử quả thật không giống với binh mã khác, cũng không nói đến chỗ quân lương của triều đình chuyển phát. Đầu tư hai trăm ngàn quan vào Thân quân Thái tử, tiến hành trang bị cho Thân quân Thái tử.

Trong hai trăm ngàn quan này, Triệu Kham xuất ra năm chục ngàn quan, Chu Huyến xuất ra tám chục ngàn quan, Chu Quế Nạp liền giúp đỡ năm chục ngàn quan, còn lại hai chục ngàn quan là Ngọc Doãn đánh lẻ từ chỗ khác được. Kiếm tất cả hai trăm ngàn quan, mới có thân quân Thái tử uy võ như hiện nay.

Trong tám ngàn binh mã, có một ngàn quân mã, được gọi là Bối ngôi, do Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh các lĩnh lĩnh một bộ.

Ngoài ra có tám trăm Phá quân trận, đều là thân binh cho Ngọc Doãn, do hai người Dương Tái Hưng và Địch Lôi coi giữ

Ba nghìn quân bộ, do Trương Khởi đảm nhiệm Binh mã sứ

Ba nghìn cung tiễn binh, lại do một người tên Phó Tuyển nắm giữ.

Phó Tuyển này vốn là Chế trí đại sứ tư thống chế Giang Tây, lúc bao vây Khai Phong, y phụng mệnh Cần Vương. Chỉ là mới tới phủ Ứng Thiên, cuộc chiến Khai Phong liền đã kết thúc. Vốn Phó Tuyển đã nhận được sắc lệnh muốn y suất bộ trở về, không ngờ lại bị Chu Thắng Phi xem trọng tiến cử với Ngọc Doãn, vào phục vụ cho thân quân Thái tử.

Phó Tuyển này cũng là một viên mãnh tướng.

Cung mã thuần thục, kỹ thuật bắn tên cực kỳ tinh thông, càng thông hiểu binh mã, là xuất thân Võ Cử.

Nhân vật như vậy, đối với Ngọc Doãn mà nói chắc chắn có sức hấp dẫn rất lớn. Bây giờ hắn thiếu nhất chính là người thống binh, Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Địch Lôi và đám người Phong Huống chỉ là chiến tướng, xung phong hãm trận không có vấn đề, nhưng nếu luận lâm trận chỉ huy lại không đủ. Tuy trước đây Ngọc Doãn đã chiêu gọi Ngô Giới, Trương Kỷ, Vũ Bằng, nhưng vẫn thiếu người.

Sự đến của Phó Tuyển cũng xem là sự bổ sung thiếu khuyết cuối cùng cho thân quân Thái tử, Ngọc Doãn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Trại Túc Ninh có chút đơn sơ, cũng may Ngô Giới suất bộ đi đến trước, ở ngoài huyện thành Túc Ninh đã đóng quân doanh xong. Sau khi đại quân đến, thì trực tiếp trú đóng trong binh doanh, xem là sắp xếp ổn thỏa.

Nói đến Túc Ninh, Ngọc Doãn ngược lại có chút ấn tượng.

Trong lịch sử, ở đây từng sinh ra một đại nhân vật, tuy không phải người tốt gì, nhưng cũng tiếng tăm lừng lẫy, chính là đại hoạn quan thời Minh, cửu thiên tuế Ngụy Trung Hiền.

Ngoại trừ cái đó ra, Ngọc Doãn không biết nhiều lắm về Túc Ninh.

Tuy dọc đường hắn nhồi nhét một số tình hình Túc Ninh, nhưng tổng thể mà nói, cũng chỉ là hợp với bên ngoài.

Cho nên sau khi tới Túc Ninh, hắn liền bảo người sưu tập tài liệu huyện Túc Ninh, chuẩn bị châm đèn thức khuya đọc, làm một bước tìm hiểu.

Ai ngờ vừa mở quyển sách ra, Cao Nghiêu Khanh lại chạy đến.

- Tiểu Ất, huyện lệnh Túc Ninh ở ngoài doanh cầu kiến.

Huyện lệnh Túc Ninh?

Ngọc Doãn ngẩn ra, vội vàng đứng dậy.

Huyện lệnh Túc Ninh trước đây quân Kim nam hạ không chiến mà chạy, đã bị Tổng quản phủ Chấn Định, Đô thống chế Vương Uyên chém chết.

Huyện lệnh Túc Ninh mới nhậm chức cũng là mới bổ nhiệm xuống, nghe nói chỉ tới sớm hơn Ngọc Doãn ba ngày.

Vốn Ngọc Doãn định trời sáng mới đi thăm viếng.

Dù sao hắn trú quân trại Túc Ninh, thì không thể thiếu qua lại với quan viên địa phương. Cho dù thân quân Thái tử không chịu bất cứ ai sở hạt, nhưng mặt mũi cũng phải cấp đủ. Ngọc Doãn tuy nói cao ngạo, nhưng trọng sinh tới nay lại được mài gọt rất nhiều, nhân tình thế cố càng hiểu không ít. Chỉ là hắn không ngờ, không chờ hắn đến thăm viếng, vị huyện lệnh Túc Ninh đó lại đến đây.

Từ trên cấp phẩm, Ngọc Doãn quan giai cao hơn huyện lệnh Túc Ninh.

Nhưng từ trên địa vị, huyện lệnh Túc Ninh lại chưa chắc kém hơn cái chức Đô thống chế thân quân Thái tử của hắn.

Ngọc Doãn cũng không để ý tới biểu tình Cao Nghiêu Khanh có chút cổ quái.

Hắn vội vàng nói:

- Nếu là huyện tôn đến, nhanh nhanh có mời...

- Tiểu Ất...

- Sao?

Cao Nghiêu Khanh hít khí lạnh, ấp a ấp úng nói:

- Nói ra, vị huyện tôn này là bạn cũ ngài và ta. Một lát nữa ngài có thể tức giận.

Ngọc Doãn lúc này mới chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Cao Nghiêu Khanh, trong lòng nhất thời kinh ngạc.

Bạn cũ?

Ngọc Doãn thật sự là không nhớ rõ, hắn ở Túc Ninh có bạn cũ gì.

- Nếu là bạn cũ, ta nổi giận làm gì chứ?

- Nha nội, rốt cuộc là vị bạn cũ nào lại làm ngài dáng vẻ như vậy?

- Bỏ đi, người ở bên ngoài, chờ y đến, Tiểu Ất liền biết.

Cao Nghiêu Khanh là tính tình con cháu nhà quan, tuy nói đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong cốt cách lại không thay đổi nhiều lắm. Lúc có người khác, y có thể xưng hô Ngọc Doãn là Lang quân, nhưng nếu riêng tư, y vẫn quen gọi Ngọc Doãn là Tiểu Ất. Mà Ngọc Doãn đối với cái này cũng không để ý lắm, theo biến hóa của thân phận địa vị, bạn tốt ngày xưa càng ngày càng ít, có thể có một người bạn tùy tính như vậy, Ngọc Doãn tự nhiên vô cùng thích.

Lập tức hắn cười nói:

- Nha nội rất thần bí, đạo người là hạn phùng cam lộ, tha hương gặp bạn cũ.

Cuộc đời này đã là niềm vui lớn nhất rồi, cứ mãi ấp a ấp úng rất vất vả, đi đi đi, nếu là bạn cũ, liền lập tức đi nghênh đoán y.