Tống Thì Hành

Chương 371: Đô giám Thiên Tứ Giám (1)




Ngọc Doãn cảm thấy đau đầu.

Nghe Tông Trạch nói ý tứ gần xa, chuyện phát sinh hôm nay dường như cũng không phải đơn giản như bề ngoài đã thấy.

Phương diện này có điều kỳ lạ khác.

Nhưng đến tột cùng là kỳ lạ ở chỗ nào, Ngọc Doãn nghĩ mãi mà không rõ.

Hắn không phải là kẻ ngốc, lại từng trọng sinh, trải qua bao chuyện như vậy nhưng những việc trải qua phong phú là phong phú, còn ý nghĩa chính trị thì … Trời sinh hắn cũng không phải là muốn làm nhân vật chính trị, cho nên Ngọc Doãn luôn luôn tỏ thái độ né tránh đối với những mưu tính kế tính toán. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mình như đã bị cuốn vào trong âm mưu tranh đấu đó.

Là ai muốn ám sát Triệu Kham?

Hoặc là nói, giết Triệu Kham, ai có thể được lợi?

Trong đầu hắn suy nghĩ, đầu tiên là nghĩ đến những huynh đệ của Triệu Hoàn.

Triệu Hoàn chỉ có một đứa con trai là Triệu Kham này, nếu Triệu Kham chết rồi… Cũng không đúng! Triệu Hoàn mới hai mươi sáu tuổi, ai có thể đảm bảo sau này không có thêm con nối dòng? Cho nên, bên trong chuyện này chắc chắn còn có gì đó, nhưng trong lúc nhất thời, Ngọc Doãn lại không nghĩ ra được. Rất phức tạp! Thật sự là rất phức tạp! Ngọc Doãn vỗ trán, cười khổ.

Người trong nước thích đấu đá tranh giành đã thâm căn cố đế rồi.

Kẻ địch đối đầu mạnh lúc này là người Nữ Chân nhưng trong phủ Khai Phong vẫn cứ tính kế đấu đá nhau.

Triều đình như thế, thì sao có thể chiến thắng kẻ địch?

Ngọc Doãn càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái liền ngã xuống giường, gác lại chuyện này sang một bên.

Sáng sớm ngày mai hắn còn phải đi Mưu Đà Cương, về phần Tông Trạch, trải qua chuyện đêm nay nghĩ chắc cũng có thể đứng vững gót chân.

Ừ, đó cũng là thu hoạch ngoài dự liệu!

***

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngọc Doãn rửa mặt xong, phủ thêm giáp trụ.

Đeo bảo đao Lâu Lan bên hông, cài Hổ Xuất đại đao trên yên ngựa, tinh thần phấn chấn cất bước đi ra khỏi nhà.

Ai cũng biết, Ngọc Doãn lúc này đi Mưu Đà Cương, chỉ sợ sẽ gặp tai họa.

Yến Nô mắt nước mắt lưng tròng ôm con gái cùng Dương Kim Liên và Trương nhị tỷ đi tiễn Ngọc Doãn đến cửa ngõ ngõ Quan Âm.

Hai huynh đệ Tông An Lục và Tông An Thất đã canh giữ ở cửa ngõ.

Hai người cũng đội mũ quán giáp, tay dắt ngựa toát lên khí khái oai hùng.

Con ngựa kia không cao bằng so với Ám Kim, bốn chân ngắn hơn, thuộc loại ngựa chân thấp. Đứng ở bên cạnh Ám Kim, hai con ngựa nhìn rất bình thường, nhưng Ngọc Doãn lại không kìm nổi nhìn mấy lần. Lần này Tông Trạch từ Ba Châu trở về kinh dẫn theo mấy chục con điền mã, chính là loại ngựa chân thấp trước mặt hắn đây. Theo như lời Tông Trạch nói, điền mã nhìn bình thường, nếu so sánh với lương mã Tây Vực, chạy trong vòng một hai chục dặm thì căn bản không phải là đối thủ, nhưng điền mã có một ưu điểm, chính là sức chịu đựng rất mạnh.

Sau khi chạy qua ba bốn mươi dặm, dù là lương câu Ðại Uyển cũng sẽ lộ ra mệt mỏi, nhưng điền mã sẽ càng chạy càng có tinh thần...

Còn mặt khác, điền mã dễ nuôi sống hơn so với Ðại Uyển mã.

Một Ðại Uyển mã chi phí một năm có thể chống đỡ được thu hoạch của một nhà ba người tại Khai Phong.

Nhưng chi phí một điền mã chỉ là một phần năm Ðại Uyển mã. Nói cách khác, điền mã lại càng dễ nuôi sống, hơn nữa giá cả trên thị trường cũng rẻ hơn Ðại Uyển mã.

Với Khai Phong mà nói một con ngựa tốt, giá cả ít nhất trên ngàn quán.

Nhưng điền mã này của Tông Trạch mua được cũng phải trên dưới một trăm quán, chênh lệch giá thật lớn...

Mà quan trọng hơn là, tính thích ứng của điền mã còn mạnh hơn so với Đại uyển mã. Bất kể là hoàn cảnh gì cũng có thể trưởng thành được.

Tông Trạch ở ba châu, cũng có chút quan hệ. Lần này ông tới Khai Phong là có lòng muốn đẩy mạnh tiêu thụ điền mã, bù lấy chế độ Tự Giám mục đã bị phế bỏ. Trung Nguyên thiếu ngựa đến mức quẫn bách, vì thế ông đặc biệt mang theo mấy chục con điền mã tới tới Khai Phong, dọc theo đường đi toàn bộ chi tiêu đều do tự ông gánh vác, thế cho nên sau khi tới Khai Phong rồi, căn bản ông không còn bao nhiêu tiền, một nhà chỉ có thể ở lại khu nhà trọ dân nghèo tại Đông Nhị sương.

- Đây chính là ngựa Ba Châu mà cha ngươi nhắc đến sao?

Tông An Lục vội vàng gật đầu trả lời:

- Ngọc chỉ huy, ngươi cũng chớ xem thường nó...Nhìn hình thức nó rất bình thường nhưng sức chịu đựng rất mạnh. Chạy ba bốn mươi dặm càng chạy càng có tinh thần. Trong vòng trăm dặm, ngựa của ngươi có thể chiếm thượng phong, nhưng từ trăm dặm trở lên, ngay cả hai trăm dặm ba trăm dặm, ngựa Ba Châu này có thể chuyển bại thành thắng. Lần này cha tới là đã hao tốn không ít tâm tư vì nó đấy.

Ngọc Doãn đương nhiên biết ưu điểm của điền mã, nói toạc ra, đặc tính của điền mã hơi có chút tiếp cận với ngựa Mông Cổ sau này.

Trong lịch sử, Thành Cát Tư Hãn rong ruổi thiên hạ, chinh phục thế giới là có công lao ngựa Mông Cổ.

Người Mông Cổ chỉ có mỗi chiến thuật cưỡi ngựa bắn cung, nhưng đó cũng làcăn cứ vào đặc điểm của ngựa Mông Cổ mà thiết kế ra.

Ngọc Doãn không hiểu chiến thuật của người Mông Cổ, tuy nhiên lại hiểu biết ưu điểm của ngựa Mông Cổ. Nếu tính chất đặc biệt giữa điền mã và ngựa Mông Cổ giống nhau, người Mông Cổ có thể sáng tạo ra chiến thuật cưỡi ngựa bắn cung mới, vì sao người Đại Tống lại không thể sáng tạo ra chiến thuật cưỡi ngựa bắn cung mới?

Có Tống tới nay, tướng tài vô số!

Ngọc Doãn cũng không tin tìm không ra một người có bản lĩnh.

- Lão Hoắc!

- Tiểu Ất ca chỉ bảo.

- Vậy thì khi đến đón Tông lão đại nhân, hãy mua lại những con ngựa này, tạm thời nuôi ở lò mổ, ta cần dùng đến chúng.

Hoắc Kiên bĩu môi nhìn thoáng qua hai con ngựa chân thấp kia, trong lòng tuy có chút khinh thường, nhưng vẫn ngoài miệng vẫn đáp ứng.

Huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất nghe vậy vô cùng mừng rỡ.

Mấy chục con điền mã, có thể nói là đã tiêu hao hết số tiền tích lũy của Tông Trạch, chẳng sợ vóc dáng nó quá kém, mà dù tặng người ta cũng ái ngại. Tông Trạch vốn muốn hiến tặng điền mã cho Triệu Hoàn, không ngờ sau khi Hoàng Tiềm Thiện xem qua lập tức ngăn lại.

- Trong chuồng ngựa của Quan gia cũng không hề thiếu ngựa.

Tông Nhữ Lâm mà đưa tặng ngựa này đến, chỉ sợ sẽ bị đưa vào ngự thiện phòng.

Có Tống tới nay, giết bò giết ngựa đều là những hành vi trái pháp luật, tuy nhiên nếu Hoàng đế Đại Tống giết vài con ngựa, đoán chừng cũng sẽ không có ai nói ra nói vào. Tông Trạch ngàn dặm xa xôi đem những con ngựa này đến không phải là để thỏa mãn niềm yêu thích ăn uống của Quan gia.

Có lòng tặng cho Hoàng Tiềm Thiện, nhưng bị Hoàng Tiềm Thiện cự tuyệt.

Cho dù là Hoàng Tiềm Thiện ngoài miệng từ chối nói khéo léo nhưng Tông Trạch cũng biết, Hoàng Tiềm Thiện cảm thấy điền mã quá xấu rồi!

Mà nay Ngọc Doãn không nói hai lời tiếp nhận, thật sự làm cho Tông Trạch phấn chấn.

Sau khi Ngọc Doãn phân phó Hoắc Kiên xong thì lên ngựa.

- Cửu Nhi tỷ, ở nhà nhớ chiếu cố Lý nương tử ở Quan Âm viện.

Yến Nô chan chứa chứa nước mắt, ra sức gật gật đầu.

Huynh đệ Tông An Lục lúc này cũng lên ngựa, theo tiếng hô của Ngọc Doãn, ba người giơ roi đánh ngựa biến mất trong bóng đêm mờ mịt…

***

Trời còn chưa sáng!

Trong hoàng thành Đại Tống loạn thành một đống.

Đầu tiên là có Lỗ Tặc qua sông, phụ tử Triệu gia sợ hãi, mà đặc biệt sau lần Triệu Kham gặp chuyện càng làm cho Triệu Hoàn run sợ trong lòng.

Từ sau khi Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi thì luôn có cảm giác không an toàn ở Khai Phong, ba phen mấy bận muốn rời khỏi. Hiện giờ nghe nói người Nữ Chân đánh qua Hoàng Hà thì càng đứng ngồi không yên. Chỉ là bởi vì Triệu Kham gặp chuyện nên khiến ông không tiện mở miệng.

- Đạo quân, đây chính là cơ hội tốt!

- Cơ hội tốt?

Hoàng đế Huy Tông nhìn Đồng Quán, vẻ mặt vẻ nghi hoặc.

Đồng Quán là nội thị, đương nhiên có thể ở lại trong cung... Trên thực tế, từ lúc Khâm Tông đăng cơ, gã đã cảm thấy không ổn, chỉ luôn trốn tránh bên cạnh Hoàng đế Huy Tông căn bản không dám ra đi. Chuyện sau đó, cũng xác nhận việc gã đoán Lý Ngạn được ban cho chết, mình và Chu Miễn cũng bị sắc lệnh quy điền. Đồng Quán tin tưởng, chỉ cần gã dám đi ra ngoài thì khó trốn khỏi độc thủ của Triệu Hoàn.

Cũng khó trách, lúc trước Hoàng đế Huy Tông cố ý phế lập Thái Tử, Đồng Quán đã ra sức ủng hộ.

Hiện giờ Triệu Hoàn làm thiên tử, sao có thể bỏ qua cho gã?

Theo Hoàng đế Huy Tông nhiều năm, Đồng Quán sao có thể không biết tâm tư Hoàng đế Huy Tông?

- Nay Thái Tử gặp chuyện, là mạo phạm tiên nhân... Thái Thượng Đạo Quân sao không nói với Quan gia đi Hào Châu thắp hương cầu phúc cho Thái Tử? Nghĩ chắc Quan gia cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của Đạo Quân. Vi thần bất tài, nguyện dẫn Thắng Tiệp quân đi theo hộ giá...

Thắp hương cầu phúc cho Thái Tử? Đó là nói hươu nói vượn!

Ý tứ này của Đồng Quán nói toạc ra là thừa cơ hội này rời khỏi Đông Kinh, chạy trốn về đông nam.

Triệu Hoàn không thể không cho đi. Hiện tại người cầu phúc cho cháu, Triệu Hoàn cũng sẽ không có cớ cự tuyệt. Chỉ cần tới Kim Lăng rồi thì cơ hội trốn lớn hơn.

Hoàng đế Huy Tông nghe vậy mắt sáng lên.

- Đúng vậy a, Tiểu ca bị kinh hãi. Nếu không cầu phúc, sao có thể yên?

Chỉ có điều Thắng Tiệp quân trong tay ngươi chỉ có ba ngàn người, có phải nên cần thông tri Cao Cầu dẫn cấm quân đi theo không?

Đồng Quán nhếch miệng:

- Cao nhị chỉ là một kẻ tiểu nhân, từ lúc Thái Thượng Đạo Quân truyền ngôi, hắn đến thỉnh an người mấy lần?

Lão nô nghe người ta nói, Cao nhị mỗi ngày vào triều đều tất cung tất kính với quan gia. Chỉ e hắn đã quên ân nghĩa năm xưa của Thái Thượng Đạo Quân đối với hắn rồi. Nếu mang hắn theo, ngược lại sẽ bị quan gia hoài nghi, Thắng Tiệp quân tuy chỉ có ba nghìn, nhưng đều là tinh nhuệ theo lão nô từ Tây bắc đến đây, đủ để bảo vệ Đạo Quân chu toàn. Theo lão nô thấy, Cao nhị không đáng để Đạo Quân coi trọng nữa.