Tống Thì Hành

Chương 234: Không thể dạy ngươi




Mưa bay lất phất, Khai Phong ở Đông Kinh bắt đầu vào mùa mưa.

Sáng sớm, mưa bụi bao phủ cả Khai Phong, từ xa nhìn lại trông như một màn sương. Trên đường dài, ngựa xe như nước, người đi đường đi lại vội vàng.

Đúng là thời điểm bận rộn, mặc dù đang lúc mưa phùn, cũng không thể ngăn cản được sự hăm hở của mọi người.

Đột nhiên Ngọc Doãn nhớ tới một chuyện.

Ở hậu thế Khai Phong nhiều lũ lụt, nhưng vì sao Bắc Tống lại không giống như vậy?

Ít nhất là từ sau khi sống lại đến giờ, thành Khai Phong chưa bao giờ xuất hiện trận lũ lụt lớn nào.

Cũng muốn đi tìm người để hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi ai. Lý Dật Phong có lẽ biết chút ít, khi trở về nhất định sẽ đi tìm y hỏi thăm một chút mới được. Ngọc Doãn cảm thấy, sở dĩ ở hậu thế Khai Phong lũ lụt liên tục, thậm chí đến Bắc Tống thành Khai Phong cũng bị chôn vùi ở trong cát bụi, tất nhiên cũng có nguyên do. Chẳng lẽ chỉ có nguyên nhân là do bị lở đất sao? Sợ là không chỉ đơn giản như vậy.

- Tiểu Ất ca, phía trước chính là chùa Khai Bảo rồi!

Ngay khi Ngọc Doãn đang suy nghĩ lan man, âm thanh trong trẻo của Yến Nô vang lên.

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong màn mưa phảng phất có thể thấy được một ngôi chùa cao sừng sững.

Đã đến chùa Khai Bảo rồi!

Kỳ thật, nhắc tới chùa Khai Bảo, có lẽ có rất nhiều người còn chưa biết.

Nhưng nếu nói tới kiến trúc ở bên trong chùa Khai Bảo, vậy mà lại có không ít người biết, bên kia là tháp của chùa Khai Bảo, cũng chính là Thiết Tháp Khai Phong ở đời sau như đã nói.

Thời Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, Ngô Việt Vương Tiền Thục đem Xá Lợi Phật A Dục Vương đưa tới Khai Phong.

Thái Tông có lẽ là vì cầu xin tai qua nạn khỏi, cũng có thể là trong lòng có nỗi niềm riêng, nên đem Xá Lợi Phật chôn dưới đất ở chùa Khai Bảo, lúc ấy cũng cho thợ thủ công nổi tiếng là Dụ Hạo xây mộc tháp ở phía trên Xá Lợi Phật. Sau khi mộc tháp xây xong, tổng cộng có mười ba tầng, cao chừng 129 mét, được gọi là tháp Phúc Thắng. Thế nhưng vào năm Khánh Lịch thứ bảy, cũng ở chỗ này mộc tháp bị sét đánh hủy sau khi xây xong được bảy năm.

Năm đầu Hoàng Cổ, chính là công nguyên năm 1049, triều đình lại hạ lệnh cho thợ thủ công dựa theo kiểu dáng của mộc tháp, đổi lại dùng sắt và ngói lưu ly, ở chùa Khai Bảo phía đông viện Phúc Thắng cho san phẳng núi xây dựng lại tháp chính, đổi tên là tháp Linh Cảm. Lại thấy tháp được làm bằng ngói lưu ly cùng với sắt cho nên người Khai Phong gọi tháp Linh Cảm là "Thiết tháp"

Kiếp trước, Ngọc Doãn cũng từng đi thăm Thiết Tháp.

Tuy nhiên Thiết Tháp khi đó, cũng không phải như Thiết Tháp hiện giờ.

Dù là nhìn từ góc độ quy mô hay là cách cục để xem đều không có vẻ hấp dẫn như hiện giờ.

Bỗng nhiên Ngọc Doãn dừng bước, sau khi nhìn thật lâu mới theo Yến Nô vượt qua sơn môn của chùa Khai Bảo hướng phường Vĩnh Hưng đi đến.

- Tại sao sư thúc lại ở cạnh nơi này?

- Không biết, chỉ biết là trước kia ông ấy từng thu nhận đồ đệ, bèn định cư luôn ở phường Vĩnh Hưng.

Lần này sư thúc đảm nhiệm giáo đầu của Thiên Tự phòng Ngự Quyền Quán vốn có thể ở Ngự Quyền Quán ổn định chỗ ở nhưng ông ấy lại cố ý ăn ở bên cạnh. Tuy nhiên, người đồ đệ ấy đã qua đời, để lại một đứa con, ở tại đó. . . Đúng rồi Tiểu Ất, nói không chừng huynh còn biết đồ tôn của sư thúc người mà trước kia phụ trách mang cỏ khô cho chúng ta, Tề chưởng quầy, Tề Long Đằng.

- À?

Ngọc Doãn nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi.

- Nhưng ta nhớ rõ, Tề Long Đằng không giống như là người tập võ.

- Thiếp cũng không biết rõ lắm...

Hai vợ chồng vừa đi, vừa nói.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đi tới cửa của một tòa trạch viện.

Yến Nô bước tới gõ cửa, chỉ trong chốc lát, đã nghe từ trong viện truyền đến tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng của một bé gái:

- Ai ở bên ngoài?

- Cho hỏi nơi này có phải là nhà của chưởng quầy Tề Tinh Liêu không?

- Cha ta đi vắng rồi.

Nói chưa dứt lời, cửa đã mở.

Từ bên trong đi ra một bé gái mặc áo màu hồng phấn, tóc búi hai bên, mở to đôi mắt long lanh, nhìn chăm chú hai người Ngọc Doãn và Yến Nô:

- Sáng sớm cha ta đã đi đến quán, nếu các ngươi tìm cha ta vậy thì hãy đi đến quán đi.

Yến Nô cười hì hì, ngồi xổm xuống:

- Ngươi tên là Tử Huyên phải không?

- Ngươi là ai, làm sao biết tên của ta?

Tiểu nữ đồng vẻ mặt tò mò, khờ khạo ngây ngô trả lời.

Ngọc Doãn nhướn mày, xem ra Yến Nô vì tìm Trần Hi Chân thỉnh giáo, thật đúng là bỏ không ít công sức.

Đúng lúc này, trong viện truyền tới một thanh âm già nua:

- Tử Huyên ngoan, người nào vừa ở ngoài cửa ồn ào vậy?

Thanh âm kia giống như tiếng chiêng, khàn khàn khó nghe.

Lập tức Ngọc Doãn nhận ra người nói chuyện, đúng là Trần Hi Chân.

Tuy rằng chưa từng qua lại với Trần Hi Chân, nhưng đối với giọng nói của Trần Hi Chân, Ngọc Doãn lại không hề lạ.

Tiểu nha đầu quay đầu lại nói:

- Sư gia gia, là tới tìm cha đấy.

Yến Nô vội mở miệng nói:

- Chất nữ Chu Yến Nô, đặc biệt đến thăm viếng sư thúc.

Tiểu nha đầu sửng sốt, nghi hoặc nhìn Yến Nô.

Mà trong viện, đột nhiên an tĩnh lại, sau một lúc lâu, liền nghe Trần Hi Chân nói:

- Nha đầu, nếu đã đến đây thì hãy vào đi.

Tiểu nha đầu tránh đường, vẫn với vẻ mặt tò mò.

Ngọc Doãn và Yến Nô cất bước đi tới, chỉ thấy viện này không lớn, trái phải chỉ có hai gian phòng, ngay chính giữa là một phòng. Trần Hi Chân đang đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Ngọc Doãn, ông ta đột nhiên mỉm cười:

- Tiểu tử này thật ra rất kiên nhẫn, không ngờ đến giờ mới đến.

Nha đầu, lần trước thấy ngươi, lúc ấy ngươi vừa mới sinh ra.

Nhoáng một cái mười bảy năm đã qua đi, cũng đã trở thành đại a đầu rồi, đến đây để sư thúc nhìn, ôi thật là giống hệt dáng dấp của mẹ ngươi.

Mẫu thân của Yến Nô, ngay khi nàng còn nhỏ chưa biết gì thì đã mất rồi.

Theo lời của Yến Nô, mẫu thân của nàng lúc hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra nàng, nguyên khí bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc ấy An Đạo Toàn không có ở Khai Phong, thế cho nên tìm không thấy thầy thuốc tốt để khám và chữa bệnh. Vì thế, sau khi sinh Yến Nô không bao lâu, liền đổ bệnh không dậy nổi, rời khỏi nhân gian.

Trên mặt Yến Nô lộ ra vẻ ảm đạm, tiến lên vái chào Trần Hi Chân, rồi sau đó bảo Ngọc Doãn làm lễ ra mắt.

- Được rồi, đừng có khách sáo.

Lúc tiểu tử này đi khiêu chiến ở Ngự Quyền quán, thật là quá liều lĩnh. Học được chút ít công phu, cũng muốn học người ta đi đá quán, may mà ngày đó ta ngăn cản Chu Phượng Sơn, nếu không ngươi chắc chắn đã bị giáo huấn một phen rồi. Sau này nhớ cẩn thận một chút, chớ có lỗ mãng như vậy. Ngự Quyền quán thành lập hơn một trăm năm, một nhóc con chưa ráo máu đầu như ngươi có thể đối phó được sao?

Trần Hi Chân cũng không hề khách sáo, ngay trước mặt Yến Nô, quở trách Ngọc Doãn một hồi.

Lão già này chỉ sợ nhẫn nhịn đã lâu rồi, nhìn thấy ông ta giáo huấn sảng khoái như vậy, Ngọc Doãn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

- Tử Huyên ngoan, không cần phải làm gì.

Đều là người trong nhà, cũng không cần khách sáo. Sư gia gia cho con chút tiền, hãy đi đến đầu ngõ mua chút cháo mang về đây.

Yến Nô nghe vậy, vội vàng nói:

- Sư thúc đừng vội như vậy, Cửu nhi nghĩ sư thúc vẫn chưa dùng cơm, cho nên đã có chuẩn bị chút ít mang đến đây. Tử Huyên cũng ở lại đây cùng ăn đi, cũng còn nóng, nếu không ăn sẽ nguội mất, sẽ mất ngon.

Vừa nói, Yến Nô hướng về phía Ngọc Doãn chép miệng.

Ngọc Doãn vội cầm hộp đồ ăn trong tay đưa qua, đặt ở trên bàn.

Trong hộp cơm có một tô cháo mạch, còn có bánh thịt Yến Nô mới làm lúc sáng sớm.

Bánh thịt thơm ngào ngạt, màu sắc bóng loáng rất là xinh đẹp, phối hợp với hai đĩa thức ăn bên cạnh, lập tức làm cho người ta cảm thấy muốn ăn ngay.

Tử Huyên ngửi thấy mùi bánh thịt, không kìm nổi nuốt nước miếng.

Trần Hi Chân cũng không khách sáo, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát cầm bát đũa mang vào, múc một chén cháo mạch cho Tử Huyên, sau đó cắt bánh thịt thành nhiều miếng, để trước mặt của Tử Huyên. Trần Hi Chân lúc này, đã không còn dáng vẻ uy phong lẫm lẫm như khi ở Ngự Quyền quán. Ông ta giống như là một ông nội hiền lành, sau khi lấy thức ăn cho Tử Huyên xong rồi, lúc này mới lấy đũa gắp lấy một miếng bánh thịt, rồi cho vào miệng nhai nhai một hồi, vẻ mặt tươi cười, liên tục tán thưởng:

- Tay nghề này của Cửu nhi vậy mà không tầm thường, sợ là không hề kém so với cửa hàng bánh thịt của Hồ Gia.

Sau đó múc thêm cho mình một chén cháo mạch nữa, hớp một ngụm, lại gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Buổi sáng Ngọc Doãn cũng chưa ăn cơm, nhìn thấy Trần Hi Chân ăn ngon làm như vậy, cũng nhịn không được nữa lén nuốt nước miếng.

- Đến đây sớm như thế này, chắc hẳn hai người các ngươi cũng chưa có ăn, hãy cùng nhau dùng đi.

Ta với Tử Huyên ăn không nhiều lắm, xem bộ dạng Tiểu Ất như vậy, có lẽ là dạ dày đang trống rỗng, chắc là chưa ăn gì. Đến đây, các ngươi ngồi xuống cùng ăn với ta, có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói, cứ tự nhiên đi.

Yến Nô cười khanh khách ngồi xuống, gắp thức ăn cho Tử Huyên.

Có thể thấy, Tử Huyên ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.

- Cửu nhi, ý đồ của ngươi, ta có thể hiểu được.

Trần Hi Chân ăn một miếng bánh thịt chừng nửa cân, lại hớp một ngụm cháo mạch, rồi buông bát nói:

- Có phải luyện công tới giai đoạn mấu chốt không biết phải luyện tiếp như thế nào phải không?

Yến Nô mặt đỏ lên, nhưng cũng không giấu diếm, thoải mái nói:

- Sư thúc quả nhiên ánh mắt như thần.

- Ha hả, việc này rất bình thường.

Ngày ấy Tiểu Ất ở Ngự Quyền quán giao thủ cùng với Lý Bảo, ta đã nhìn ra một ít vấn đề.

Thế nhưng, tuy Tiểu Ất ngươi đem tầng thứ ba công phu luyện đến đại viên mãn, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được, chiêu số của ngươi cũng không quá thuần thục. Tuy nhiên khi ngươi ra tay sát khí rất mạnh, con đường ngươi đi rất mãnh liệt, so với công phu của Chu sư huynh công chính bình thản, dường như khác nhau rất lớn.

- Việc này...

Ngọc Doãn do dự một chút, liền đem chuyện hắn trải qua ở Bắc Cương chém giết vài lần nói qua một lượt.

Sau khi Trần Hi Chân nghe xong, không hề nói gì.

Ông ta quay mặt lại, nhìn nhìn Yến Nô, cười ha hả nói:

- Công phu của Cửu nhi, dường như cũng sắp tới “ý khí quân lai cốt nhục thần” đại viên mãn rồi, chỉ còn một bước là đã có thể bước vào tầng thứ tư công phu . Hai ngày này, ta cũng không có chuyện gì làm, phía Ngự Quyền quán đã có bọn Chu Phượng Sơn trông coi, cũng không thể xảy ra chuyện gì. Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi đến đây ta dạy cho một canh giờ, nhân tiện chỉ dạy một chút cho cô bé này của ta, làm cho nó có căn cơ luyện võ tốt.

Mặc kệ ta với cha ngươi trước kia có ân oán gì, công phu Trúc Cơ của Chu sư huynh, đúng thật là vô cùng tốt.

Tử Huyên năm nay bảy tuổi, là tuổi rất tốt để luyện Trúc Cơ. Nếu Cửu nhi thấy thuận tiện, vậy hãy thay ta dạy cho nó một ít.

Yến Nô nghe thế vội nói:

- Sư thúc chỉ bảo, Cửu nhi sao dám không tuân theo.

Trong thâm tâm lại vô cùng vui mừng, nếu như có Trần Hi Chân chỉ điểm, vậy thì sẽ rất nhanh có thể bước qua cánh cửa của tầng thứ tư công phu.

Trần Hi Chân cười cười, nghiêng đầu sang chỗ khác rồi lại nhìn chằm chằm vào Ngọc Doãn.

Ánh mắt kia giống như ánh mắt của chim ưng, dường như soi thấu vào nội tâm của Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn có chút không yên, nhìn Trần Hi Chân, không biết rốt cục là ông ta có ý gì.

Sau một lúc lâu, Trần Hi Chân lại đột nhiên mở miệng nói:

- Tiểu Ất, không phải là ta không muốn dạy ngươi, mà là thật sự không thể dạy được ngươi.

- À?

- Chiêu số ngươi dùng, không phải là cái loại chiêu số trung chính bình hòa của Chu sư huynh, cũng không phải là loại công phu âm nhu của ta đây cho nên những kinh nghiệm của ta, chỉ sợ không có tác dụng bao nhiêu đối với ngươi. Tuy nhiên, theo ta được biết ở trong thành Khai Phong này, thật ra có một người có thể chỉ điểm cho ngươi. Chỉ có điều người này tính tình cổ quái, có đồng ý dạy cho ngươi hay không thì ta không chắc lắm.

Như vậy đi, trước hết ngươi hãy đi tìm hắn.

Nếu hắn đồng ý dạy ngươi, vậy thì quá tốt rồi. Nếu như hắn không đồng ý, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi, mặc dù chưa hẳn là hữu dụng, nhưng cũng có thể cho ngươi chút đề xuất.

Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra, vội hỏi:

- Xin hỏi sư thúc, người ấy là ai?