Tống Thì Hành

Chương 208: Tứ mệnh từ đâu mà đến ? (4)




Lý Quan Ngư, tên này nghe thật quen!

Ngọc Doãn bỗng nhớ tới lúc Quách Kinh còn tại từng nghe y nói biết một tú tài tới từ Bắc quốc, gọi là Lý Quan Ngư.

Sau này Lý Quan Ngư vào trường thái học thì Ngọc Doãn không còn nghe về người này nữa.

Chỉ có điều ngẫu nhiên một lúc nào đó Trần Đông từng nói về người này, kể rằng nghe nói gã kết giao với mấy tên lưu manh chợ búa nên khá khinh thị.

Lý Quan Ngư? Tú tài Bắc quốc?

Ngọc Doãn vỗ trán, kệ việc này tính sau vậy.

Dù sao hắn và Lý Quan Ngư không có khả năng chạm trán nhau, để ý nhiều làm gì? Vì thế liền thả lỏng tinh thần, đi dạo một vòng với Ngưu Cao trong điền trang rồi mới tới cửa nhà Liễu đại quan nhân. Tòa nhà điền trang của Liễu Thanh không nhỏ, rộng chừng mười mẫu đất, vốn là vận ba tiến chín ra. Ngọc Doãn và Ngưu Cao đến cửa xuống ngựa, đang định buộc ngựa thì thấy Liễu Thanh đi ra cùng một thanh niên, nhìn qua hai người chuyện trò khá vui vẻ.

- Ồ, Tiểu Ất, sao lại tới đây?

Liễu Thanh thấy Ngọc Doãn liền cực kì nhiệt tình, bước nhanh qua bậc cửa nghênh đón.

Còn thanh niên kia bị bỏ qua một bên.

Tuy nhiên người thanh niên đó không hề tức giận, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa khiến người khác thấy thân thiết.

Nhưng Ngọc Doãn lại thấy nụ cười kia có vẻ giả tạo. Đây chính là Lý Quan Ngư sao? Nhìn qua cũng khá lịch sự tuấn tú.

- Hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ đại quan nhân.

- Ha ha, Tiểu Ất cứ nói. Nếu ta làm được sao có thể khước từ.

Dứt lời, y quay đầu nói với thanh niên đứng trên bậc cửa:

- Nguyệt Quan, ta có khách nên không tiễn được anh rồi… Về việc mà anh nói, ta sẽ xem xét. Đến thời điểm phù hợp sẽ cho anh một câu trả lời cuối cùng.

- Vậy tiểu nhân xin cáo từ!

Thanh niên cười nhã nhặn, chắp tay cáo từ.

Lúc đi sát qua Ngọc Doãn, trong mắt gã hiện lên vẻ cổ quái.

Sau đó tươi cười với Ngọc Doãn rồi nhận lấy dây cương từ tay người hầu, cưỡi một con la đen rồi chậm rãi dời đi.

- Người đó là ai?

- Ồ, một tên học sinh ngoại của trường thái học mà thôi. Không biết nghe được tin tức từ đâu nói ta sắp nhập thu được một số hàng hóa về phủ Chân Định nên đến nhờ ta vận chút hàng riêng. Nếu không phải sau lưng hắn có tiểu Lý tướng công thì ta đã mặc kệ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi vào trong tâm sự.

Liễu Thanh nói có vẻ khinh thường, xong kéo tay Ngọc Doãn đi vào.

Hai người đến phòng chính liền ngồi xuống, có hầu gái dâng lên trà bánh.

Ngưu Cao cũng ngồi cùng, Liễu Thanh lúc này mới nói:

- Tiểu Ất vừa về nên ta không tiện đến quấy rầy, định mấy ngày nữa mới đi. Ai ngờ Tiểu Ất lại đến tận đây.

- Đại quan nhân khách sáo làm gì.

- Ài, Tiểu Ất đừng nói mấy lời này. Nãy anh nói có việc muốn nhờ, là việc gì vậy?

Ngọc Doãn hớp một ngụm nước, vẻ mặt tự nhiên:

- Là thế này. Ta về nhà được hai ngày, sau khi nghĩ cẩn thận lại cảm giác tình trạng mình thế này không phải kế lâu dài. Thế nên muốn tìm một thư viện, nếu không được công danh thì đọc thêm ít sách cũng là chuyện tốt. Vừa vặn ta lại có một người bạn tốt là học sinh trong trường thái học. Ta hỏi thăm xem có thư viện nào nhận trường hợp như ta không. Ai ngờ hắn lại nhắc đến tên của đại nhân. Nếu hắn không nói ta còn không biết thư viện Quan Kiều trong thành Khai Phong này lại là của đại quan nhân mở.

Liễu Thanh vừa nghe liền lập tức tỉnh táo.

Thư viện Quan Kiều là thứ đắc ý nhất của cuộc đời y. Dựa vào thư viện này y mới có được thanh danh lớn như vậy, đồng thời tiến vào được tầng lớp thượng lưu. Tuy quy mô thư viện Quan Kiều không quá lớn, chỉ có hai ba trăm người, nhưng trong những thư viện tư nhân thì danh tiến của thư viện Quan Kiều lớn nhất, lực lượng giáo viên cũng mạnh nhất.

Không ít Thái Học Sinh đi ra từ thư viện Quan Kiều, thậm chí còn xuất hiện cả quan viên. Vì vậy nó đã từng bước phất lên.

Liễu Thanh nhờ vậy mới có một ít vốn liếng riêng cho mình để dựa vào.

Lúc y nghe xong Ngọc Doãn nói thì tươi cười khen ngợi.

- Tiểu Ất quả nhiên có kiến thức!

Y nhẹ nhàng phủi tay, nói với Ngọc Doãn:

- Thật ra lúc trên đường ta cũng có lòng khuyên bảo Tiểu Ất nên vào một nhà thư viện. Dù không học được gì nhưng cũng là con đường tiến thân. Đại Tống chúng ta vẫn là thiên hạ của người đọc sách. Mặc kệ người ngoài nói gì thì có thanh danh vẫn có lợi với Tiểu Ất hơn cả. Chỉ là… Ha hả, lời ít tình nhiều, cũng không phải việc gì khó. Nếu Tiểu Ất đã đề xuất ta cũng vui lây… Bên thư viện ta sẽ nói một tiếng, sau đó cho Tiểu Ất vào hồ sơ coi như bảo đảm.

Lúc đầu còn tưởng phải phí chút võ mồm, không ngờ Liễu Thanh lại dễ dãi như vậy.

Ngọc Doãn do dự một chút rồi nói khẽ:

- Không phải một mình ta muốn vào thư viện mà còn có hai huynh đệ cũng muốn vào.

- Không có vấn đề!

Liễu Thanh khoát tay:

- Cứ báo tên, mai ta sẽ đưa đến thư viện là được. Bây giờ đi thì hơi muộn rồi! Chắc Tiểu Ất không biết thư viện Quan Kiều tuyển nhận rất nhiều con cháu nhà nghèo. Nay sắp đến vụ thu hoạch mùa thu, thư viện sẽ ngừng các khóa giảng. Tới mùa đông mới có thể tiếp tục nhập học.

Ngọc Doãn nói:

- Vậy cũng tốt, ta có thể chuẩn bị kĩ hơn.

Sau khi dứt chuyện, con người Liễu Thanh đảo một vòng, bỗng nhiên nói:

- Tiểu Ất, ta có chuyện muốn hỏi cậu.

- Đại quan nhân cứ hỏi đừng ngại.

- Lò mổ cần Tam Xóa Hà Khẩu (ngã ba cửa sông) là của cậu ư?

- Đúng vậy.

- Cuối cùng cũng tìm ra nhà… Tiểu Ất, cậu biết vì vụ này ta phải vất vả đến thế nào không. Năm trước ta mua tất cả đất ở chỗ Tam Xóa Hà Khẩu, chuẩn bị xây một khu biệt thự. Ta hỏi thầy phong thủy, thấy bảo rằng chỗ lò mổ của cậu là nơi tốt nhất ở Tam Xóa Hà Khẩu, thích hợp làm phong ở. Ta tìm hỏi mãi đến hơn nửa năm này rồi. Đến tận lúc này mới nghe trong nha môn biết được chủ nhân tòa nhà lại là Tiểu Ất. Ha hả, ta muốn thương lượng với cậu mua lại mảnh đất kia, có thể chuyển nhượng được hay không?

Ngọc Doãn nghe xong ngạc nhiên vô cùng.

Đúng là vừa nghĩ cái gì thì cái đó tới..

Đang nghĩ định bán cái lò mổ kia đi thì đã có người đến xin mua.

Hắn vừa định mở miệng thì nghe Liễu Thanh nói:

- Tiểu Ất yên tâm, ta sẽ không để cậu thiệt thòi. Mảnh đất kia theo giá thị trường rơi vào tầm 300 quán, ta ra gấp đôi, 600… Không, ta mua với giá 800 quán, thế nào?

Ngọc Doãn nghe xong ngẩn cả người.

Lúc trước mảnh đất này là của La Nhất Đao tặng không cho hắn để báo đáp, không phải trả cái gì.

Không ngờ mới qua ba tháng đã…

- Nếu Tiểu Ất thấy chưa đủ ta sẽ ra thêm 200 quán cho đủ 1000.

Liễu Thanh thấy Ngọc Doãn không nói lời nào nên cho là còn thiếu, vội nâng giá.

Vấn đề này có một chút khó khăn về tập tục.

Người xưa không thích đổi chỗ ở, có câu là cố hương khó rời. Đặc biệt nếu ở lâu khó tránh sinh ra tình cảm.

Mảnh đất kia Ngọc Doãn không coi là gì, nhưng đối với Liễu Thanh thì nó lại cực kì quan trọng.

Chỉ có điều y không thể giống như mấy công ti di dời ở đời sau, cưỡng ép hủy nhà. Luật pháp Đại Tống cực kì nghiêm khắc, đừng nói y chỉ là thương nhân, cho dù là Hoàng đế muốn giải phóng mặt bằng chỗ nào cũng phải được đồng ý mới có thể làm.

Kúc trước hoàng đế Nhân Tông muốn xây dựng mở rộng thêm Hoàng thành, ra giá lớn để mua lại khu phố Mã Hành từ các hộ gia đình. Kết quả bị các hộ này từ chối, thế nên sau đó chỉ đành từ bỏ. Đây cũng là một hoàng thành duy nhất từ xưa đến nay trong lịch sử nằm cạnh khu dân cư bình dân. Vậy nên nếu Liễu Thanh muốn xây nhà ở Tam Xóa hà Khẩu thì phải được Ngọc Doãn đồng ý, nếu không thì không được. mà Ngọc Doãn nghe xong cái giá này thì mừng như điên.

- Nếu đại quan nhân có lòng thì Tiểu Ất sao có thể từ chối?

- Nói như vậy là Tiểu Ất đồng ý chứ!

- Ha hả, đại quan nhân lúc nào rảnh đi cùng Tiểu Ất đến nha môn làm thủ tục sang tên là được.

Liễu Thanh nghe xong lập tức thở phào.

- Tiểu Ất đúng là một người hào phóng, vậy ta xin đa tạ.

Hai người cùng đạt được mục đích nên đều vui sướng.

Sau đó Liễu Thanh bày tiệc chiêu đãi Ngọc Doãn.

Rượu cạn ba lần, đồ ăn hết năm vị thì trời đã tối… Lúc Ngọc Doan đang nâng ly cạn chén cùng Liễu Thanh và Ngưu Cao thì hầu gái ngoài cửa đột nhiên báo lại:

- Có người nhà Ngọc công tử đến đang cầu kiến ngoài cửa.

Ngọc Doãn ngẩn ra, vội đứng dậy.

Trong lòng thấy lạ: chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?

Hắn hiểu rõ Yến Nô, nếu không có việc gì lớn thì Yến Nô chắc chắn sẽ không tự đến.

Chỉ trong chốc lát một người từ ngoài cửa đi vào, chính là Dương Tái Hưng.

- Tiểu Ất, về nhà nhanh.

- Sao vậy? Trong nhà có chuyện gì?

- Cửu Nhi tỷ vừa rồi phái người nói cho ta rằng có người từ hoàng cung đến muốn ban thưởng mệnh cho anh, báo cho anh lập tức về gia trang.

Người từ trong cung tới?

Ban thưởng mệnh?

Ngọc Doãn ngẩn người mê hoặc.

Nhưng Liễu Thanh kịp phản ứng, lộ vẻ kinh ngạc.

Y bước lên nói:

- Chúc mừng Tiểu Ất, chúc mừng Tiểu Ất.

- Đại quan nhân, thế này là sao?

- Từ nay Tiểu Ất không còn tay trắng rồi.

- Hả?

Liễu Thanh giải thích:

- Chắc hẳn Quan Gia đã biết đến tên của Tiểu Ất, chuẩn bị phong thưởng đó. Ban thưởng mệnh là cách nói Quan Gia phong cho đảm nhiệm chức quan dưới ngũ phẩm. Nói cách khác Tiểu Ất bây giờ không còn là bình dân nữa.

Ngọc Doãn càng thêm mơ hồ!

Từ Tống Huy Tông đăng cơ tới nay, tuy không có cống hiến gì với giang sơn xã tắc nhưng luôn nắm chắc quyền lực trong tay. Nói chúng, việc bổ nhiệm quan viên phải trải qua Lại bộ xét duyệt rồi mới đến tay Tống Huy Tông. Có thể nói Tống Huy Tông cực kì say mê quyền lực, mà phần lớn trong triều đều là một lũ tiểu nhân thích a dua nịnh nọt nên quyền to luôn được giữ chắc.

Cũng vì vậy nên y mới có thể biến Cao Cầu thành Điện Tiền Đô Thái Úy, đứng đầu trong đám quan võ.

Cũng vì vậy nên y mới có thể thăng liền bảy cấp cho Vương Phủ… Đời sau kẻ gọi Trương Hảo Cổ thăng một lúc ba cấp so sánh với điều này thì chẳng có nghĩa lý gì.

Ngọc Doãn không rõ sao bỗng dưng Quan Gia lại ban thưởng mệnh cho hắn?

Liễu Thanh nhìn thấy hắn nghi ngờ liền cười nói:

- Tiểu Ất không cần lo, được lệnh ban thưởng là chuyện tốt, sao phải khẩn trương như thế.

- Ta, ta, ta chỉ thấy hơi lạ.

- Ha ha, Quan Gia dùng người không theo khuôn mẫu… Tiểu Ất không cần lấy làm lạ, cứ quay về xem tất cả sẽ rõ.

Đúng thế, cứ quay về không phải sẽ rõ sao?

Ngọc Doãn nghĩ đến đây không dám chậm trễ, vội cáo từ Liễu Thanh rồi cùng Dương Tái Hưng rời khỏi, đi thẳng đến Khai Phong…!