Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 82: Theo Đuổi Sáu Năm





Cảnh Ninh nhanh chóng gõ chữ: “Cô xem nữ thứ ba trong đó. Tôi cảm thấy vai diễn này rất thích hợp với cô. Tuy rằng không có nhiều phần diễn như nữ thứ hai và nữ thứ nhất, nhưng có tính cách tươi sáng rực rỡ, là vai diễn rất bắt mắt. Nếu diễn tốt, hiệu quả sẽ không chênh lệch nhiều so với nữ thứ hai và nữ thứ nhất”.

Lúc này Khang Lạc Dao mới cẩn thận xem lại phần diễn của nữ thứ ba.

Khoảng tầm mười phút sau, mới trả lời tin nhắn.

“Chị Ninh Ninh, em đã xem rồi, đúng vậy, em thích vai diễn này, nhưng quy mô sản xuất lớn như vậy liệu em có thể cạnh tranh được không?”

Cảnh Ninh câu môi.

“Việc của cô chỉ cần nghiên cứu thật kỹ kịch bản, những thứ khác cứ giao cho tôi làm là được rồi”.

“Vâng ạ, cảm ơn chị Ninh Ninh”.

Sau khi nói chuyện với Khang Lạc Dao xong, cô đặt điện thoại xuống, ngồi trên ghế salon trầm tư suy nghĩ một chút.

Một lúc, cô lại di chuyển đến máy tính và gõ tên của Lục Diễn Chi lên đó.

Cô đối với Lục Diễn Chi cũng không quen thuộc lắm, hiểu biết của cô về ông ta cũng chỉ được giới hạn trong các tác phẩm mà ông ta làm đạo diễn.

Mặc dù việc tìm hiểu thông tin của một người từ trên mạng nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng bây giờ không còn biện pháp nào khác.

Cũng còn may mắn vì Lục Diễn Chi là người nổi tiếng nên cũng có nhiều thông tin, tỉ mỉ chọn lọc cô đại khái có thể hiểu được bảy tám phần về ông ta.

Cảnh Ninh đang xem, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô nhanh chóng tiếp nhận, là Hoa Dao.

“Ninh Ninh, tối mai cậu có rảnh không? Cùng với tớ đi đến một chỗ?”

Cảnh Ninh bật cười: “Không phải cậu đang đi quay phim sao? Đi đâu vậy?"

Hoa Dao dừng lại, sau hai giây, cô ấy thấy chột dạ nói: “Tớ đã xin nghỉ rồi. Ở ngoại thành phía đông có một trận đua xe. Tớ muốn đi xem nó”.

Cảnh Ninh dừng ngón tay trên bàn phím cảm ứng.

“Đua xe?”

“Đúng vậy”.

Ánh mắt cô dừng ở trên máy tính nhìn đến sở thích của Lục Diễn Chi, trong chốc lát, khóe môi chậm rãi cong lên: “Được!”

.........

Ngày hôm sau.

Cảnh Ninh hoàn thành công việc và đi xuống.

Hoa Dao đã đến, ngồi sẵn trong xe đợi cô.

Cảnh Ninh xuống tầng hầm lấy xe, vừa đi ra đã thấy Hoa Dao giống như một tên trộm bước ra từ chiếc xe màu đen, nhanh chóng vọt vào trong xe của cô.

Sau khi lên xe, cô ấy còn cẩn thận quan sát xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý, rồi mới vẫy tay với trợ lý bên ngoài cửa kính xe.



Cảnh Ninh không nhịn được cười: “Tớ nói này, người chị em, cậu lo sợ như thế còn đòi đi xem đua xe làm gì? Ngoan ngoãn ở đoàn phim quay phim không phải là tốt hơn sao?”

Hoa Dao từ trong túi xách lấy ra một chiếc gương nhỏ, vừa kiểm tra lớp trang điểm trên mặt, vừa bất mãn nói: “Ai nói tớ sợ hãi? Chẳng phải là vì tớ không muốn bị paparazzi (những người chuyên chụp lén ảnh các ngôi sao) chụp ảnh rồi nói tớ là ‘không chuyên nghiệp’ sao? Nhà bên cạnh tớ có một cô bé ‘bạch liên hoa’ (giả mạo là người tử tế trong sạch, lợi dụng người khác để nổi tiếng theo), lên hot seach ầm ĩ suốt ba ngày nay, rồi trong lúc quay phim vì không để ý cơ thể bị ngâm nước lạnh, rồi là làm việc mệt mỏi đến ngất xỉu, nôn ọe-!”

Hoa Dao biểu lộ ra vẻ chán ghét: “Người ta cũng đã làm chuyên nghiệp như vậy rồi. Tớ với tư cách là đối thủ của cô ta, tớ có thể không coi trọng hình tượng của mình sao?”

Cảnh Ninh không khỏi bật cười.

Bất quá Cảnh Tiểu Nhã từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, mặc kệ bên trong như thế nào, thể hiện ra bên ngoài vĩnh viễn đều là hình tượng ba tốt: ôn nhu, xinh đẹp, chuyên nghiệp

Vì vậy cô từ lâu đã quen với điều đó.

Xe một đường chạy thẳng ra ngoại thành.

Khi đến gần địa điểm đua xe, Hoa Dao bỗng nhiên lôi kéo tay áo cô.

“Ninh Ninh, cậu mau giúp tớ xem, trang điểm trên mặt tớ đã ổn chưa? Hôm nay tớ mặc bộ quần áo này có đẹp không?”

Cảnh Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Cậu ... uống nhầm thuốc à?”

Hoa Dao: ...

Vài giây sau, Cảnh Ninh cuối cùng cũng bất chi bất giác nhận ra Hoa Dao có điều gì đó không đúng.

Bắt đầu từ lúc gọi điện thoại cho cô tới hôm nay, cô ấy đã lộ ra sự mong chờ bồn chồn và lo lắng.

Bình thường cô ấy đối với chính mình...

Cô ấy đối với ngoại hình của chính mình từ trước đến nay vẫn cực kỳ tự tin, vậy mà hôm nay ngay khi lên xe cô ấy đã bắt đầu trang điểm.

Bây giờ cô ấy còn đang hỏi cô là cô ấy không đẹp không?

Ông Trời ơi! Cô ấy đã từng bễ nghễ tự nói mình đẹp sánh ngang với người đẹp nổi tiếng Tây Thi, bây giờ cô ấy còn cần phải chứng minh vẻ đẹp của mình với người khác?

Đây là nhân tính bị bóp méo hay là sự sa đọa của đạo đức?

Hoa Dao dường như cũng ý thức được sự khác thường của chính mình, mỉm cười xấu hổ.

Một lúc sau, cô ấy mới giật giật góc áo nói: “Hôm nay, anh ta sẽ tới”.

Cảnh Ninh kinh ngạc trợn to mắt.

Không cần Hoa Dao giải thích “anh ta” trong miệng cô ấy là ai, Cảnh Ninh đương nhiên hiểu được.

Từ khi còn học cấp 3 hai người ngồi chung bàn với nhau, sau đó phát triển trở thành bạn thân, qua nhiều năm, họ gần như không có gì là không nói với nhau, căn bản là giữa họ không có bí mật gì cả.

Hơn nữa, việc Hoa Dao có một tình yêu thầm kín với Quý học trưởng, sáu năm trước, đã gây ra một vụ náo loạn oanh oanh liệt liệt, lúc đó không ai không biết không ai không hiểu.

Mấy năm nay, cô ấy đã dần dần từ một vị đại tiểu thư ăn to nói lớn, nhiệt huyết, kiêu căng, ương ngạnh trưởng thành hơn, dưỡng ra được một thân khí chất trầm mặc nội liễm, cao quý lãnh diễm, hào hoa. Mọi người đều cho rằng chuyện xấu trước kia chỉ là bồng bột nhất thời của tuổi trẻ mà thôi, đã sớm biến mất không còn.

Chỉ có Cảnh Ninh, với tư cách là một người bạn thân nhất, mới biết rõ rằng người đó vẫn luôn ở trong trái tim của Hoa Dao, địa vị vẫn luôn tồn tại và chưa bao giờ rời khỏi.

Người ta nói rằng đàn ông đuổi theo phụ nữ cách cả một ngọn núi, còn phụ nữ đuổi theo đàn ông chỉ cách một một tầng sa.



Có thể theo đuổi sáu năm, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như cũng không có gần hơn, ngược lại càng ngày càng xa.

Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh nhịn không được nuốt nước bọt.

Nhìn ra bên ngoài, đến bãi đỗ xe.

Cô dừng xe, sau đó quay đầu đánh giá Hoa Dao, giơ tay thay cô ấy sửa lại mái tóc hơi rối bù, kéo lại sợi dây chuyền trên xương quai xanh.

Sau đó với vẻ mặt nghiêm túc, cô cẩn thận chu đáo đánh giá lại lần nữa.

Cô lấy cây son hồng trong túi ra và đưa cho cô ấy.

“Thay đổi lại màu sắc đi! Màu này nhìn trẻ hơn”.

Hoa Dao bất mãn: “Tớ vốn là rất non trẻ nhé!”

“Ờ, cậu vẫn còn rất trẻ, nhưng màu này sẽ hợp với khẩu vị của anh ta hơn”.

Hoa Dao bán tính bán nghi.

Một bên giơ tay tiếp nhận một bên nghi ngờ hỏi: “Thật không?”

“Ừ, tin tớ đi, tớ cam đam!”

Hoa Dao không nghi ngờ nữa, cô ấy dùng khăn giấy ướt lau sạch lớp son ban đầu trên môi, sau đó soi gương cẩn thận tô lại lớp son mới.

Sau khi tô son, cô ấy phát hiện ra màu son này quả thực rất phù hợp với phong cách trang điểm và trang phục của cô ấy hôm nay.

Lập tức mặt mày hớn hở, quay sang ôm trầm lấy Cảnh Ninh.

“Ninh Ninh, cám ơn cậu!”

Cảnh Ninh mỉm cười nắm tay lại động viên cô ấy: “Cố gắng lên! Xông lên!”

“Được, tớ nhất định sẽ cố gắng! Tranh thủ sớm ngày ôm được mỹ nam về!”

Cả hai ra khỏi xe.

Sân bãi từ sớm đã tụ tập rất nhiều người, tối nay có tổng cộng tám đội xe thi đấu, cho nên hiện trường càng có nhiều người.

Lúc này đội cổ vũ và trọng tài đều đã vào vị trí, cũng có rất nhiều fans hâm mộ, phần lớn bọn họ là nam nữ thanh niên, trên tay cầm cờ hoặc băng rôn nhỏ đứng trên phần sân của mình, gây huyên náo một đám.

Ngược lại, các tay đua thì vẫn chưa xuất hiện, có thể họ sẽ không ra sân cho đến khi cuộc đua sắp bắt đầu.

Hoa Dao đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, võ trang đầy đủ, cúi đầu lôi kéo Cảnh Ninh chui vào trong đám đông, rất nhanh đã đi ra sau một trong những đoàn xe.

“Ninh Ninh, đây là đội xe của Quý Lâm Uyên. Đội xe này do anh ta một mình gây dựng. Trong những năm qua, anh ta đã giành được rất nhiều chức vô địch trong và ngoài nước. Rất lợi hại phải không nào!”

Cảnh Ninh gật đầu.

Một cô gái quay lại và chú ý đến họ, thân thiết hỏi: “Các bạn cũng là fans hâm mộ của Quý Lâm Uyên à?”

Cảnh Ninh sửng sốt một chút, suy nghĩ không biết nên trả lời như thế nào để không bị lộ.

Bỗng nhiên, nghe thấy Hoa Dao bên cạnh chân chó nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Cậu có mang thừa lá cờ nhỏ nào, có thể cho tớ một cái được không?"