Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt (Phần 2)

Chương 93: Ngoại truyện 9 : Bảo bối, cảm ơn con đã đến bên ba mẹ




Giai Nghiêm ngẫm nghĩ một hồi thì cất tiếng nói với anh hai mình.
\- Anh gửi cho em một ít văn kiện đi, em ở nhà xử lí.
Có lẽ nếu không có chuyện làm thì cô cứ nghĩ tới tên nhà họ Mạc kia mất.
\- Được rồi, lát tới công ty anh sẽ gửi.

Giai Nghiêm có lẽ bây giờ mới nhận ra mình đã sai. Cô dù đang làm việc nhưng đầu không hề chủ tâm vào chuyện đó, mà là lời nói của người lúc sáng. Cô có lẽ chỉ muốn như cậu của mình, chú tâm vào việc làm mà nuôi mấy đứa cháu chứ cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương cho lắm.

Vũ Doanh lúc này ở nhà đang chịu trận. Ba mẹ anh cũng đang la mắng vì lớn từng này mà còn chưa chịu lấy vợ. Anh đây cũng đã có người mình thích ấy chứ, chỉ là chưa được đồng ý thôi.

Hơn nửa tiếng trôi qua, anh đi lên phòng. Anh tìm điện thoại rồi gọi theo số mà A Hạo đã điều tra cho anh. Đúng là một khi điều tra thì gì cũng có thể biết được mà.

Giai Nghiêm vừa xử lí xong đống văn kiện thì điện thoại reo lên. Cô thấy số lạ, do dự một hồi nhưng cũng bắt máy.
\- Alo ?
\- Hàn tiểu thư à, cô đang làm gì đấy ?
\- Anh là ... Mạc Thiếu ?
\- Đúng rồi

Sở dĩ cô nhận ra vì giọng nói có phần thân thuộc với cô, nhưng cũng không rõ tại sao mới gặp mấy lần mà cô lại để ý đến như vậy.

\- Anh gọi tôi làm gì chứ ?
\- Tôi chỉ là đang hỏi cô làm gì thôi mà, sao mà hung dữ thế.
\- Tôi chưa đánh anh là còn hiền rồi, hung dữ gì chứ.
\- Không lẽ đợi cô đánh tôi nhập viện mới gọi là dữ sao ?
\- Đúng rồi, nhưng tôi đâu phải ai tôi cũng đánh. Anh không gây sự thì tự nhiên tôi đánh anh à ?
\- Ai không có thể chứ cô thì có thể đấy.

Hai người thành ra cãi lộn gần 5 phút, Giai Nghiêm bực tức cúp máy, còn tên nào đấy chọc ghẹo được cô thì thỏa mãn cười ở bên kia.

Anh đâu biết nãy giờ ba mẹ mình đã ở bên ngoài nghe lén, họ đang mừng vì cuối cùng anh cũng đi nói chuyện với con gái rồi.

3 tháng sau
Giai Nghiêm đang ở siêu thị mua một ít đồ nấu ăn cho cả nhà. Cô đang đi ra về, đi một lát thì dừng lại, tay siết chặt túi đồ.

\- Mạc Vũ Doanh, anh đi theo tôi lâu như thế là có ý gì đây ?
\- Tôi nói rồi, tôi là đang theo đuổi em, tôi sẽ theo đuổi cho đến khi nào em đồng ý ở bên tôi thì thôi.
\- Đã ba tháng bị tôi phủ rồi anh vẫn kiên trì như thế à ?
\- Đúng vậy, tôi sẽ không bỏ cuộc.

Giai Nghiêm nghĩ gì đấy rồi nét mặt giãn ra, nhưng vẫn không hoàn toàn biểu thị ra ngoài, cô tiếp tục đi. Vũ Doanh nhận ra, liền tươi tắn hơn một xíu, tiếp tục đi theo cô.

Lát sau cô đi tới một nơi khá vắng người rồi dừng lại, quay người lại về phía anh.
\- Mạc Vũ Doanh, anh thật sự có tình cảm với tôi ?
\- Nhìn tôi giống kẻ lừa đảo lắm sao ? Nếu tôi không có tình cảm với em thì tôi tốn ba tháng nay để làm gì chứ ?
\- Nếu... tôi bảo là... tôi cũng có tình cảm với anh thì sao ?
\- Hả ?

Vũ Doanh như không tin vào lời mình đang nghe, cô có tình cảm với anh ?

\- Tôi vốn đợi vì xem xem anh có đùa giỡn với tôi hay không. Có lẽ tôi không thể đợi được nữa rồi, nếu chờ nữa thì anh sẽ bị người khác cướp mất thôi.
\- Em nói có thật không ?
\- Đương nhiên là thật.

Hơn 7 tháng sau.
Thiên Giao và Thiên Nhược đang quấn lấy Giai Nghiêm, hai cô nhóc không ngừng quan tâm đến đứa bé trong bụng của Giai Nghiêm. Thiên Giao dù thích thú nhưng điềm tĩnh nên không biểu lộ ra ngoài như Thiên Nhược. Cô xoa đầu hai đứa trẻ rồi lại đặt tay lên bụng mình.

4 tháng sau, bên trong căn phòng tại bệnh viện tràn đầy tiếng cười của trẻ nhỏ, tiếng nói cười của người lớn. Giai Nghiêm nằm ở trên giường, nhìn Vũ Doanh đang lo lắng cho mình thì mỉm cười, rồi lại nhìn đứa bé kia. Là một bé trai. Tử Hạ và bên phía họ Mạc cũng có mặt, vui vẻ không ngừng. Hiện tại trong phòng không thiếu người nào của hai bên gia đình cả. Giai Nghiêm hôn lên má đứa bé, thì thầm.
\- Bảo bối, cảm ơn con đã đến bên ba mẹ.