Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt (Phần 2)

Chương 60:Gặp lại trong hoàn cảnh không mong muốn




Vừa ngày đầu được nhận vào nhân viên của công ty đã không ngừng bàn tán Thiên Tịch. Mà cô cũng không quan tâm mấy. Nhã Ly lại hết gây sự với cô hết lần này đến lần khác. Thiên Tịch cũng phải ráng mà nhịn.

Mới sáng sớm, Thiên Tịch vừa định vào công ty đã bị một đám giang hồ chặn đượng. Cơ mà chúng gây sự sai người rồi.

\- Cô em, em muốn vào công ty thì phải đưa tiền đây.
\- Tôi không có tiền.
\- Thế thì giao bằng thân xác cũng được đấy.
\- Tôi cho bọn anh 5 giây để tránh ra đấy.
\- Mạnh miệng gớm nhỉ ?
\- Hết thời gian rồi.
Nói rồi cô ngước lên nhìn một cái khiến người đó phải rùng mình. Đương nhiên cô không hề cho hắn cơ hội hối hận mà đá thẳng vào mặt hắn một cái. Đụng sai người rồi anh ạ.
Đàn em hắn bên cạnh sợ hãi tột độ, hoang mang nhìn lẫn nhau. Cô lại liếc qua một lượt.
\- Còn không mau cút đi ?
Chưa đầy 5 giây sau nguyên đám người đó nhanh tay mang đại ca của họ rồi chạy đi rõ nhanh. Nhân viên bên trong thấy cũng sợ hãi. Từ lúc buông tay Cảnh Mộc Thiên Tịch cũng phải tìm cách tự bảo vệ mình.

Bước vào công ty ai cũng nhìn cô. Cô là người mới nên không muốn gây sự chứ không phải là người có thể ức hiếp. Bây giờ vô tình cô lại cảnh báo được những người kia : Có ngon thì đụng vào tôi thử xem, cái kết mấy người đã thấy. Thế là nhân viên thấy cô ở đâu đều sợ hãi tránh xa ra mấy thước. Thiên Tịch thấy thế cũng tốt.

Vui không được bao lâu thì cô lại đụng chạm phải Nhã Ly. Cô ta ỷ có Đường Trúc Mặc chống lưng mà hống hách gây sự với Thiên Tịch. À mà chắc cô ta không hề biết Trúc Mặc vốn cũng không xem cô ra gì, như một món đồ chơi thôi. Thiên Tịch đủ thông minh để liên tục tránh né chiêu trò của cô ta.

Ví dụ như sáng này, cô ta biết được đám người mình gọi bị dọa cho một trận ra trò thì bực tức đi xuống tìm Thiên Tịch, giả vờ thân thiện mà hỏi.
\- Thiên Tịch, tôi nghe mẹ cô bị bệnh nhỉ ? Bây giờ không biết đã khỏe chưa nhỉ ?
\- Mẹ tôi đã khỏe, cảm ơn tiểu thư đây đã quan tâm.
\- Thật là tội nghiệp cô mà, hết mình lo cho mẹ nhưng lại chỉ nhận được sự thờ ơ.
\- Tôi tội nghiệp không bằng ai đó chỉ là món đồ chơi bị chơi chán sẽ vứt bỏ mà cứ nghĩ mình thanh cao như ai đó.
Thiên Tịch đâu phải dạng vừa. Cô nói một câu khiến Nhã Ly cay cú tột độ mà không biết làm gì.
\- Ý cô đây là gì ?
\- Tôi chỉ nói sự thật thôi.
\- Tôi là như thế đấy, cô có ý gì không ?
\- Thiên Tịch tôi đây đã nói tên tiểu thư ra đâu ? Hay là cô tự nhột đây nhỉ ?
\- Cô !!! À mà tôi không việc gì phải chấp với người mà người mình yêu cũng không giữ được.
\- Thế thì tiểu thư lại không biết rồi. Chúng tôi có thể lạc mất nhau, cũng có thể tìm lại nhau. Còn cái nhân cách quý hiếm lạc rồi không tìm được đâu, những người ham tiền đi cắm sừng người yêu mình ? Tiền rách vẫn còn giá trị, nhân cách rách chỉ là đồ bỏ đi thôi.
Thiên Tịch lên giọng ngước nhìn châm chọc Nhã Ly. Cô ta tức điên lên, định giơ tay tát Thiên Tịch thì dễ dàng bị cô chụp tay lại.
\- Tiểu thư đây là định làm gì ? Chúng ta đang ở công ty đấy.
Nhã Ly hậm hực rút tay ra rồi đi lên lầu. Thiên Tịch ở đó vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra. Đường Trúc Mặc ở đó quan sát mọi thứ qua camera đã thấy tất cả. Hôm nay đột nhiên có hứng mở camera lên ai ngờ lại xem được chuyện vui thế này đâu chứ.

Lát sau Thiên Tịch đi theo Đường Trúc Mặc vào cuộc họp. Cô vẫn bình tĩnh cho tới khi gặp lại " người quen ".