Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 295




Chương 295

“Vậy mẹ ruột của em đâu?”

“Mẹ Thanh Hoàn ạ? Ở nước ngoài rồi, mẹ bảo cậu mang con đến tìm bố.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì đờ đẫn, cô chưa từng nghe nói Ôn Thanh Hoàn có con mà.

“Lẽ nào… Cố Thành Trung và Ôn Thanh Hoàn..”

“Không thể nào.”

Hứa Trúc Linh một mực phủ nhận, Cố Thành Trung tôn trọng Ôn Thanh Hoàn, cho nên hai người họ không thể nào vậy được.

Cô tin rằng đây là đứa bé của Ôn Thanh Hoàn và Cố Thiện Linh.

Chỉ là Cố Thành Trung chưa bao giờ nhắc đến.

“Đợi đã, chờ người kia tỉnh dậy đã, người lớn như vậy lại tự nhiên sợ máu, trông như thư sinh yếu đuối ấy, tay trói gà không chặt, một mình tớ đối phó với hai tên, mà anh ta không chống nổi một tên. Nếu không phải vì tên đồng đội như heo vậy, sao tớ có thể bị thương được?”

Bạch Minh Châu trừng mắt hung tợn nhìn người đàn ông đang hôn mê nào đó.

Cố Cố liên tục gật đầu: “Mẹ nói cậu là một con cọp giấy… thật ra cậu ngốc lắm, đã mù đường thì thôi đi, lại còn sợ máu. Có lúc cậu gọt trái cây làm đứt tay mà cũng bị dọa ngất đi được.”

“Cậu của em… không phải là gay chứ? Nhìn cơ thể anh ta gầy yếu như vậy… giống ghê cơ.”

“Gay là gì? Có thể ăn không ạ?”

Hứa Trúc Linh đánh Bạch Minh Châu một cái: “Trước mặt trẻ con cậu đừng có nói bậy, dạy hư con bé đó.”

“Gay là từ để khen, khen một người rất giỏi giang đó.” Hứa Trúc Linh cố gắng chữa cháy.

“Này, cậu còn quá đáng hơn tớ nữa, cậu bẻ cong sự thật đó.”

“Tớ đang chữa lành vết thương trong lòng đứa bé.”

Đúng lúc này, người đàn ông đang hôn mê cũng dần dần tỉnh lại.

Anh ta vừa nhìn thấy khung cảnh mới lạ thì cũng đờ đẫn ra, đến khi nhìn thấy Cố Cố thì mới lao vội tới, kiểm tra cô bé một vòng.

“Cố Cố, cháu không sao chứ?”

“Không sao ạ, cậu có sao không?”

“Cậu cũng không có việc gì.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, Cố Cố nói muốn cho Cố Thành Trung một niềm vui bất ngờ, cho nên anh ta mới dẫn cô bé đi thẳng tới tập đoàn J&C.

Mà tập đoàn lại ở bên cạnh trung tâm thương mại này, không ngờ đụng phải bọn buôn người, cũng may có Bạch Minh Châu ra tay giúp đỡ. Anh ta nhìn về phía Bạch Minh Châu, thấy cô chỉ tùy tiện xử lý vết thương, vết máu thấm ướt cả băng gạc. Anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Ôn Ngụy Phong, là cậu của Cố Cố. May mà có cô ra tay giúp đỡ, nếu không tôi cũng không biết giải thích Cố Cố là cháu của tôi như thế nào. Không ngờ chỉ một mình cô gái như cô lại có võ nghệ tài giỏi đến vậy, thật là khiến người ta bội phục.”

“Tôi cũng không ngờ một người lớn tồng ngồng như anh lại là một chiếc gối thêu hoa…” Bạch Minh Châu nhận xét thẳng thừng, Ôn Ngụy Phong nghe xong lại thấy ngại ngùng hơn.

Anh ta cũng biết rõ năng lực của mình, đúng là cơ thể của anh hơi yếu đuối, từ nhỏ đã không đánh thắng ai, thậm chí lại còn sợ máu.

Anh ta lúng túng đẩy kính mắt một cái, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.

Đúng lúc này, Cố Cố kéo lấy bàn tay của anh ta, chỉ về phía Hứa Trúc Linh.

“Cậu ơi, cháu gặp mẹ Linh này.”

“Cô… cô là Hứa Trúc Linh sao?”

“Là tôi, anh là…”

“Tôi là Ôn Ngụy Phong, là em trai của Ôn Thanh Hoàn, chắc là cô chưa từng nghe thấy, chỉ là cảm giác tồn tại của tôi trong gia tộc không được cao lắm. Nhưng mà tôi biết về cô, trước khi ra ngoài chị tôi có cho tôi xem ảnh cô rồi, không ngờ lần đầu tiên gặp gỡ của hai chúng ta lại là ở nơi này.”

“Cố Cổ là… con của ai?”

“Cô ấy khá quan tâm đến vấn đề này đấy.”

“Con bé là con của chị tôi và anh Cố Thiện Linh. Lần này tôi dẫn Cố Cố lại đây để tìm anh Thành Trung, đúng rồi, tôi còn chưa liên lạc với anh ấy nữa.”

“Không cần đâu, cháu đã gọi điện thoại cho bố Trung rồi, bố bảo chúng ta ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng đi đâu cả, bố sẽ nhanh tới đón.”

Cố Cố đưa chiếc điện thoại di động trong túi nhỏ lên.

Ôn Ngụy Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, Cố Thành Trung lại đây, không ngờ lại còn gặp được Hứa Trúc Linh ở đó, anh cũng thấy bất ngờ.

Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, anh cảm kích nhìn về phía Bạch Minh Châu: “Cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo, anh là ông chủ của tôi mà, phục vụ ông chủ là bổn phận của tôi. Vậy người nhà các anh cứ tự nhiên, tôi không quấy rầy nữa, đi trước nhé.”

“Đợi chút đã, anh Thành Trung, vậy em giao Cố Cố cho anh trước, em đưa cô ấy đi bệnh viện đã. Dù sao cô ấy cũng bị thương vì em”

“Cũng tốt.”

Cố Thành Trung không từ chối.

Sau đó anh đưa Hứa Trúc Linh và Cố Cố rời đi, Ôn Ngụy Phong thì dẫn Bạch Minh Châu tới bệnh viện.

“Anh không cần tới đây làm gì, không phải là vết thương nghiêm trọng, tôi cũng đã băng bó rồi mà.”

“Vậy thì không được, cô bị thương vì tôi, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm với cô rồi.”

Ôn Ngụy Phong cố chấp nói.

Bạch Minh Châu không từ chối được, đành phải theo anh ta tới phòng khám.

Trong phòng có một người vừa bị tai nạn khi lái xe gắn máy, cả người đều bị trầy da, máu me be bét.

Ôn Ngụy Phong vừa nhìn thấy thì ngay lập tức đồng tử đã co lại, sau đó cơ thể anh ta mềm nhũn đi, ngã vào lòng Bạch Minh Châu.

Đột nhiên Bạch Minh Châu cũng không kịp chuẩn bị, thế là hai người cùng nhau ngã nhào. Bạch Minh Châu bị đè ở phía dưới, không ngừng kêu khổ.

“Có ai không? Thật sự quá đáng mà.”

Bác sĩ chạy tới giúp đỡ đưa Ôn Ngụy Phong lên giường bệnh.

“Bệnh nhân sợ máu nên không chịu nổi những thứ này.”

Sau đó thì kéo màn giường che khuất giường ngủ lại.

Đợi đến khi Ôn Ngụy Phong tỉnh lại lần nữa là đã nửa tiếng sau, mỗi lần ngất xỉu anh ta đều hôn mê nửa tiếng.

Bạch Minh Châu đã rời khỏi bệnh viện từ sớm, cũng đồng thời trả tiền thuốc thang cho hai người.

Ôn Ngụy Phong lại xấu hổ không thôi.

Anh có lòng mà lại thành chuyện xấu.

Lúc này đây, ở biệt thự nhà họ Cố. Hứa Trúc Linh đang làm rất nhiều bánh ngọt đáng yêu, Cố Cố thích thú, ăn đến mức không còn biết đâu là trời đâu là đất.

Cô bé rất ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, trong tay vẫn ôm chặt con gấu teddy.

Hứa Trúc Linh không kìm được tò mò, chú gấu này rất quan trọng với cô bé hay sao?

Cô bước lên muốn cầm xem xem thử, không ngờ vừa mới chạm vào Cố Cố đã hoảng hốt hẳn lên.

“Mẹ Linh, mẹ muốn làm gì vậy?”

“Con gấu teddy này trông cũ rồi, con rất thích nó sao?”

“Cũ sao? Là vì con không chăm sóc nó tốt ạ?”

Cố Cố lo lắng, bắt đầu ôm lấy con   gấu kiểm tra một lượt.

Cố Thành Trung bước lên trấn an: “Không có, Cố Cố chăm sóc nó rất tốt, trông nó rất đẹp mà.”

“Vậy thì tốt.”

Cố Cố khẽ cười, Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh sang bên cạnh: “Con gấu teddy đó là quà mà sau khi con bé học được cách gọi bố, Ôn Thanh Hoàn đã mua tặng, nói là quà anh hai tặng cho, thế là cô bé tin. Cô bé nói đây là món quà duy nhất mà bố tặng cho, nếu như bố về không nhìn thấy thì bố sẽ không vui. Cho nên hai năm nay nó vẫn xem đó là trân bảo, không thích cho người khác chạm vào.”

“Con bé không biết anh hai…”

“Có lẽ là biết, cũng có thể không   biết, con bé rất ngoan, cũng không hỏi gì bọn anh cả. Từ nhỏ nó đã gọi anh là bố Trung, mấy năm qua mọi người cũng quen rồi.”

“Anh cũng không nói với em chuyện chị Ôn Thanh Hoàn có một đứa bé.”

“Sự ra đời của Cố Cố chỉ có một số người biết, em biết tại sao anh và anh hai gặp nạn không?”

“Là… là vì cuộc chiến trong gia tộc sao?” Hứa Trúc Linh cẩn thận hỏi.

Cô biết, năm đó khi du thuyên bị nổ, hài cốt của Cố Thiện Linh cũng không còn, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng Cố Thành Trung, đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai được. Cố Thành Trung nghe vậy thì gật đầu, vẻ mặt trâm ngâm.