*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3.
Ngày hôm sau, lúc tới căn tin thì tôi lại chạm mặt với Từ Nhiên.
Có lẽ do hôm qua trời quá tối với do hôm nay tôi mặc đồ bình thường nên em ấy không nhận ra tôi, chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.
Tôi không hiểu sao lại có cảm giác thất bại?
Sau đó, tôi thấy cô ấy có tấm thẻ sinh viên mới rồi.
Tôi sờ vào tấm thẻ trong túi, tự hỏi chẳng lẽ em ấy có tới tận 2 cái?
Tôi lấy tấm thẻ này quét thử thì quả nhiên đã bị vô hiệu hoá*, nhưng không biết tại sao tôi vẫn giữ lại nó mà không nỡ vứt đi.
Cũng không ngờ rằng tôi lại giữ nó trong nhiều năm liền.
Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh em ấy nở nụ cười ngọt ngào thì tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên yên bình hơn hẳn.
Quả thật, trên thế giới này có rất nhiều người cười lên trông rất đẹp, nhưng chỉ duy nhất có em ấy là mang lại cho tôi cảm giác lạ lẫm này.
Thật sự rất tuyệt.
***
4.
Nhiều năm sau, tôi không còn gặp lại em ấy nữa.