Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 46: 46: Cô Yêu Anh Nhưng Không Thể Để Mẹ Và Em Trai Cực Khổ






Cứ như thế cô và anh trải qua năm ngày yên bình. Qua ngày thứ sáu, một vị khách không mời mà tới đảo lộn cả sự bình lặng quý giá của cô.

Tầm Phương đứng nép vào bức tường đối diện cảnh cửa, mụ mị đầu óc trước lời giải thích của dì Thông. Dì chỉ vào tấm lưng thon thả, mềm mại sau tấm kính thủy tinh, thản nhiên nói:

"Là Trinh đó mà, mấy năm nay nó đều ở nước ngoài, xem ra vừa về nước là chạy đến thăm Lâm liền." Thật ra Tầm Phương chẳng mấy quan tâm cô ấy là ai, thứ cô quan tâm là nửa lời sau của dì Thông: "Hai đứa nó được gia đình hứa hôn hồi nhỏ, tình cảm thắm thiết lắm, dì thấy sau lần này có khi sẽ cưới cũng nên."

Lỗ tai cô lùng bùng, tiếng nổ vang trong đầu phá vỡ mọi mạch cảm xúc. Tầm Phương mím chặt môi, bóng tối tuyệt vọng chạm vào tấm lưng gầy gò hăm he nuốt trọn cả thân thể. Cô nhìn dì Thông trân trân như muốn xác nhận bà có đang nói dối hay không. Vào lúc cô muốn nói gì đó, tiếng của dì Thông bỗng phát ra ngân vang như chuông, mạnh mẽ phá tan dũng khí.

"Xem ra hôm nay hai đứa nó sẽ nói chuyện cả ngày cho xem, lần nào gặp nhau cũng chí chóe như con nít." Bà vỗ vai Tầm Phương: "Thôi con xuống dưới ăn cơm đi rồi hẵng lên đây. Dì định chạy về gọi báo tin vui cho ông chủ rồi chiều dì chạy vào. Con có muốn ăn gì không để chiều dì đem vô."

Tầm Phương thững thờ bước ra cổng bệnh viện, nhìn dòng người đổ xô tấp nập ngược xuôi bất chợt chẳng biết chính mình nên đi đâu, về đâu? Cô ngồi ở trạm xe buýt gần đó, cúi đầu nhìn viên sỏi dưới chân không chớp mắt, lòng nhớ về những lời dì Thông nói và hình ảnh hài hòa thân mật giữa hai người họ. Một lần nữa, Tầm Phương sâu sắc nhận ra bản thân thậm tệ đến nhường nào, khi hết lần này đến lần khác vấp ngã trong chính mối tình mình đơn phương. Xót xa và tủi hờn nhào nặn lên nỗi đau quặn thắt, se sắt trái tim. Cô thừa nhận mình buồn, thất vọng, song song mớ xúc cảm rối ren là niềm vui khôn xiết bùng lên từ lý trí. Cô mừng cho anh lại vui cho chính mình, khi bản thân vẫn kịp thoát ra bùn lầy ảo mộng. Tầm Phương biết mình nên đi rồi, duyên phận mong manh được nhìn thấu ngay lúc ban đầu dù muốn hay không chúng vẫn nhạt nhòa, tan biến.

Cô dịu mắt, đầu mũi đỏ ửng, cay xè, chầm chậm đứng dậy. Tầm Phương hít một hơi thật sâu, bước về phía trước. Đi chưa được bao xa, chiếc xe xanh lam đậu ven đường bất ngờ mở tung cửa dọa cô hoảng sợ. Cô gái trong xe cười hả hê.

"Có thời gian không bạn cũ? Nói chuyện với mình chút đi!" Dừng lại một chút, Thu Cúc bổ sung: "Chuyện quan trọng liên quan đến anh Lâm."

Nhắc đến tên anh, tim Tầm Phương bỗng hẫng một nhịp.

Địa điểm cô ta hẹn nói chuyện tại một quán cà phê theo tông màu đen xám chủ đạo, màu sắc u tối gián tiếp ghìm tâm trạng vốn không mấy tươi vui của Tầm Phương xuống đáy biển sâu thẳm. Cô xoa từng đầu ngón tay, mất hứng nói:

"Chẳng phải có chuyện quan trọng liên quan đến anh Lâm sao? Nếu cô không nói thì tôi về đây." Tầm Phương buông ly nước, chống tay đứng dậy.

"Vị hôn thê... à phải nói đúng hơn là vợ sắp cưới của anh ta đã về nước rồi, cô có biết không?"

Tầm Phương sững người, duy trì tư thế khom lưng, phân vân giữa việc ngồi xuống tiếp tục câu chuyện và thẳng thừng rời đi. Nhưng cô vẫn rất tò mò, không biết Thu Cúc đang tính toán chuyện gì trong đầu.

"Biết thì sao mà không biết thì sao? Có gì nói thẳng đi!"

Thu Cúc vắt chéo chân, thưởng thức ly nước ép trong tay, nhoẻn miệng cười hài lòng.

"Cô không nghĩ tới chuyện tìm con đường mới dễ dàng hơn để đi sao?" Cô ta đặt ly nước xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn làm bằng thủy tinh, chồm người về trước, kéo gần khoảng cách với Tầm Phương.

"Con đường dễ đi hơn ở đâu thế? Sao tôi không nhìn thấy?" Tầm Phương ngồi thẳng, chân trái vắt lên chân phải, thong thả gõ lên mặt bàn.

Thu Cúc híp mắt, cực kỳ ghét bộ dáng tự cao tự đại không xem ai ra gì của Tầm Phương, đó cũng là lý do khiến cô ta luôn xem bạn cũ như kẻ thù.

"Như tôi vừa nói đó, vợ sắp cưới về nước, vả lại anh ta sắp lấy lại ánh sáng, nay mai thôi cô sẽ bị đuổi đi như một con chó. Nghe thôi cũng thấy thê thảm." Thu Cúc cười khinh bỉ: "Bây giờ tôi cho cô một con đường tốt hơn, trước khi bị đuổi đi thì hãy tự xin nghỉ đi."

"Thu Cúc, bị ngáo hả? Dựa vào đâu mà bắt người khác nghe theo lời mình?" Tầm Phương xách túi đứng lên, khi ngang qua người cô ta, phóng khoáng tặng kèm một câu: "Ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra một chuyện rất thú vị, có vài người chưa sinh con đã ảo tưởng mình lên chức mẹ."

"À..." Bước chân Tầm Phương lần nữa được tiếng à kéo dài của Thu Cúc níu giữ. "Tôi vẫn chưa nói hết mà, cô nóng tính hơn xưa nhiều đấy." Cô ta chìa điện thoại về phía Tầm Phương, nói: "Đưa số tài khoản của cô đây! Chỉ cần cô chịu nghỉ việc trước, tôi sẽ cho cô hai trăm triệu"

Tầm Phương không có bất cứ hứng thú nào trước lời dụ dỗ của cô ta, cứ thế nhìn vào mắt Thu Cúc. "Tại sao lại cho tôi tiền? Cô vẫn còn thích anh Lâm à?"

Thu Cúc không trả lời câu hỏi của Tầm Phương, một lòng muốn nhận được đáp án mình mong đợi, điện thoại vẫn chưa được thu về.

"Là hai trăm triệu đấy Phương. Tôi biết cuộc sống hiện tại của cô không dễ dàng gì, hãy nhận nó và im lặng rời khỏi đi, dù gì cô và anh ta cũng đâu thể bên nhau."

Tầm Phương khá bất ngờ trước lời nói của Thu Cúc, tựa hồ mũi gươm đâm xuyên qua người, cướp mất tim cô. Dù ghét, Tầm Phương vẫn không phủ nhận những gì Thu Cúc nói là thật. Hôn thê anh đã về, chưa đầy vài ngày sau, Dĩ Lâm sẽ trở lại cuộc sống rực rỡ, tự do hào nhoáng trước kia. Sao có thể nhớ đến Tầm Phương là ai? Trông như thế nào? Cô sẽ hòa cùng bóng đêm biến mất khỏi tâm trí anh khi ánh sáng ùa về. Cô còn hy vọng gì nữa chứ? Hy vọng người khác chủ động bỏ rơi mình sao? Chuyện này thật hoang đường, đó không phải cách sống của cô, cũng là tương lai cô chẳng mong đối mặt. Thời điểm Tầm Phương đứng giữa hai lựa chọn là đi và ở, Thu Cúc bồi thêm một câu, đổ dầu vào đốm lửa nhỏ.

"Phương à! Có biết rằng thứ đầu tiên người mù vứt bỏ sau khi sáng mắt là gì không? Chính là loại người sống như cây gậy chỉ đường giống cô đấy."

Chỉ một câu nói đơn giản đã đủ sức mạnh bùng lên ngọn lửa nghi ngờ, phẫn uất trong lòng Tầm Phương. Đúng vậy, ý niệm ban đầu khi chấp nhận công việc này là kiếm tiền trả nợ, nay mọi nợ nần đã trả xong, cô phải lui bước rời đi rồi. Chẳng nhẽ còn đợi người ta chủ động nói "cô cút đi" sao? Năm xưa, khi bạn bè và cha quay lưng đã trở thành đả kích lớn đối với Tầm Phương, nay cô chỉ còn chút tự trọng cuối cùng, không thể mang ra cho người khác tùy tiện giẫm đạp lần nữa.

Tầm Phương siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm: "Hai trăm ít quá."

Thấy Tầm Phương đã lung lay ý định, Thu Cúc mừng trong bụng. Song, vẫn giả vờ bình tĩnh: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"

Tầm Phương hớp ngụm cacao đã nhạt vị, tựa như tình bạn giữa cô và Thu Cúc đang nhạt dần theo thời gian, mỉm cười gượng gạo.

"Năm trăm triệu, cô đưa tiền tôi rời đi."

"Tôi không có nhiều tiền đến vậy."

Dưới con mắt đầy tình nghi của Thu Cúc, Tầm Phương bày kế: "Không đủ thì bán vài cái túi, đôi giày, trang sức của cô đi. Đừng nói với tôi toàn bộ là đồ giả nhé."

Tầm Phương quét mắt một vòng trên dưới trái phải, thẩm định giá trị tất cả món đồ Thu Cúc đang mặc, đang đeo. Quả nhiên, chiêu khích bác của cô có công hiệu, Thu Cúc lập tức nổi đóa.

"Được, năm trăm thì năm trăm. Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô." Cô ta móc ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Tầm Phương: "Đây là số của tôi, ngày mai hãy liên lạc cho tôi. Còn nữa, chuẩn bị cuốn gói về nhà của mình đi."

Trong cuộc đời Tầm Phương có hai nỗi sỉ nhục lớn mà cô buộc phải trải qua. Một, là khi gia đình phá sản, cha mất tích, cô và mẹ nương tựa vào nhau tìm đủ loại công việc để kiếm sống, lay lắt qua mười năm. Hai là vào lúc này, người mình từng xem là bạn thân dùng tiền đổi lấy quan hệ. Nực cười hơn chính là cô lại đồng ý điều kiện oái oăm đó. Tầm Phương ngửa đầu nhìn trần nhà, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống hai bên thái dương. Cuộc sống hiện tại không cho phép cô nghĩ ngợi quá nhiều, tiền là thứ tất yếu Tầm Phương nhất định phải có được. Cô yêu anh, nhưng không thể để mẹ và em trai cực khổ.

Sinh nhật mười bảy tuổi của Thu Cúc, Tầm Phương tặng cô bạn mẫu điện thoại mới ra vài ngày trước. Khi nhận được quà, Thu Cúc ôm cổ Tầm Phương cảm ơn rối rít, còn nói:

"Không biết sau này mình lấy gì để trả ơn Phương đây?"

Khi ấy cô trả lời rằng: "Muốn trả ơn thì đem nửa tỷ đến đây, chỗ bạn bè nên lấy rẻ đó, chứ mình hơi bị đắt giá nhe."

Tầm Phương năm mười bảy tuổi chưa từng nghĩ chính mình năm hai mươi sáu tuổi lại lao đao vì tiền bạc. Lời nói đùa khi ấy đã khắc sâu vào trí nhớ cô, vô tình biến thành sự thật. Cô chấp nhận yêu cầu kia, dùng năm trăm triệu đổi lấy cuộc sống dễ thở hơn cho người nhà và từ bỏ người mình không có được. Cũng từ đây, quan hệ cắt đứt, ân nghĩa phai nhòa, cô và Thu Cúc chính thức trở thành người xa lạ.