Tối Cường Xuyên Không

Chương 21: Tỏ Tình




Tại Rừng Vô Danh, nơi mà Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh hiện tại đang trú ẩn.

Bây giờ đã là ngày thứ 3 từ khi chiến với Ám Dật, Thú Triều cũng kết thúc ngay sau khi Ám Dật chết do mất liên kết với người điều khiển khiến Yêu Thú chạy tán loạn và bắt đầu tan rã, Thú Triều kết thúc với thương vong tối thiểu.

Quay lại với Tĩnh Lâm, hiện tại cơ thể đã có thể cử động trở lại.

“Vậy bây giờ cô định làm gì với độc trong cơ thể?”

Cả 2 hiện đang ngồi trước đóm lửa mà Tĩnh Lâm nhóm để sưởi ấm do bên ngoài trời đã tối kèm theo sướng giá.

“Chắc là về Vân Lam Tông nhờ sư phụ giải độc!”

Mấy ngày nay, Tần Song Thanh cũng làm mọi cách mà không thể trục độc ra bên ngoài. Tĩnh Lâm thấy vậy cũng hơi đăm chiêu, sờ cằm nghĩ.

“Tiểu Tiên! Có cách nào giúp nàng giải độc không?”

Tĩnh Lâm hướng Tiểu Tiên hỏi.

“Có thì có! Nhưng mà có tận 2 cách lận a!”

Tiểu Tiên cười nói.

“2 cách gì?”

Tĩnh Lâm không nhanh không chậm nói.

“1 là công tử sử dụng đan dược, Vạn Giải Đan. 2 lã công tử phải truyền Linh Lực của bản thân vào bên trong nàng và khâu trừ từ từ độc, quá trình này khá là lâu a!”

Nghe đến đay thì Tĩnh Lâm chắc chắn sẽ chọn cách thứ nhất.

“Vậy xài cách 1 đi!”

Nhưng câu nói tiếp theo của Tiểu Tiên khiến hắn xém chút phun máu.

“Vạn Giải Đan hiện tại cửa hàng hệ thống không có bán a! Do công tử chưa đủ thực lực để hệ thống cập nhật!”

Tiểu Tiên cho Tĩnh Lâm một gáo nước lạnh.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh tôi ơi!”

Tĩnh Lâm hít một hơi lấy lại bình tĩnh nhưng sắc mặt có chút mộng mức nhìn Tiểu Tiên.

“Đành chịu cực một chút vậy!”

Tĩnh Lâm thầm nghĩ rồi quay sang Tần Song Thanh nói.

“Độc đó ta có thể giải!”

Tần Song Thanh nghe vậy thì có chút vui mừng nhìn Tĩnh Lâm. Thấy ánh mắt chờ mong của Tần Song Thanh, Tĩnh Lâm cũng chỉ có thể cười khổ nói.

“Độc có thể giải nhưng quá trình sẽ diễn ra hơi lâu một chút! Có lẽ phải tốn tận cả tháng thời gian!”

Tĩnh Lâm nói. Tần Song Thanh nghe vậy cũng không ngạc nhiên gì, do độc này cũng không phải loại độc thông thường.

“Được! Không sao!”

Tần Song Thanh nhẹ nhàng đáp. Tĩnh Lâm cũng gật đầu với nàng.

“Vậy bây giờ bắt đầu!”

Tĩnh Lâm nói. Sau đi đến bên cạnh Tần Song Thanh ngồi xuống, tay cầm lấy tay của Tần Song Thanh và bắt đầu truyền Linh Lực vào cơ thể nàng.

Tần Song Thanh thấy Tĩnh Lâm bất ngờ nắm tay mình thì hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại ngay sau đó, thầm nghĩ.

“Hừ! Tiện nghi cho huynh!”

Không biết từ bao giờ, nàng đã đổi xưng hô với Tĩnh Lâm từ ngươi sang huynh. Đồng thời khuôn mặt của nàng cũng có hơi chút ửng hồng.

Tĩnh Lâm hiện tại đang phải vận chuyển Linh Lực vào cơ thể nàng nên nào nhận thấy biểu hiện của nàng. Nếu có thì chắc hắn xịt máu mũi tại chỗ a.

Sau một hồi lâu vận chuyển Linh Lực để khâu trừ độc, trên trán Tĩnh Lâm lúc này có thể nói là mồ hôi đầy trán, khuôn mặt cũng có chút tái nhợt khi mà tiêu hao lượng lơn Linh Lực. Hắn không phải là thần cũng không phải có lượng Linh Lực không bao giờ cạn giống với mấy tên nhân vật chính xuyên không nào đó. Thứ hắn có chỉ là cơ thể với tiềm năng phát triển to lớn hơn hẳn các thiên tài yêu nghiệt mà thôi.

Hộc Hộc

Sau lúc thì Tĩnh Lâm cuối cùng cũng buông tay Tần Song Thanh ra, cơ thể đầy mồ hôi cùng với vẻ mệt mỏi. Mặc dù mệt mọi như vậy nhưng hắn cũng chỉ mới khâu trừ được 1/10 lượng độc.

“Huynh không sao chứ?”

Tần Song Thanh thấy hắn như vậy cũng sinh ra một chút lo lắng. Khi Tĩnh Lâm bắt đầu điều trị thì nàng đã cảm nhận được một chút Linh Lực trong cơ thể nhưng vẫn khá ít. Mặc dù vậy nhưng lại cho nàng hy vọng có thể giải được độc này.

“Không sao! Chỉ là tiêu hao Linh Lực quá độ thôi! Nghỉ ngơi là được!”

Tĩnh Lâm lắc đầu nói. Bản thân là nam nhân mà chỉ vì chuyện này mà làm nữ nhân lo lắng ư. Đáp án là không, Tĩnh Lâm sau đó đi vào góc hang dựa lưng vào tường đất rồi thiếp đi.

Tần Song Thanh nhìn Tĩnh Lâm đang ngủ như vậy thì bỗng xuất hiện một tia ôn hòa trong lòng. Không hiểu vì sao, mỗi khi nhìn thấy Tĩnh Lâm thì nàng lại có một cảm giác khác lạ. Cảm giác được che chở, bảo hộ, chăm sóc. Hết thảy, Tĩnh Lâm đều dành cho nàng một cảm giác an tâm khi ở cạnh hắn.

“Có lẽ ta đã phải lòng hắn rồi?”

Tần Song Thanh lẩm bẩm. Tĩnh Lâm nào nghe được, nếu nghe được chắc hắn sẽ hơi sốc a. Kiếp trước hắn cũng như vậy mà vẫn ế chổng mông. Có lẽ sự khác biệt thời đại nên sự chân thành ở đây lại được quý trọng hơn.

•••

Cứ như vậy, vỏn vẹn một tháng đã trôi qua.

Ngày qua ngày, Tĩnh Lâm vẫn giải độc cho Tần Song Thanh và kết quả là sau 25 ngày thì nàng cũng hết độc.

Suốt thời gian này, cả 2 ở trong hang làm bạn với nhau, ban ngày thì Tĩnh Lâm đi săn vài con thú mang về chế biến thức ăn. Tối đến lại bắt đầu giải độc, khi rảnh, Tĩnh Lâm lại kể một vài câu truyện tiên hiệp mà kiếp trước hắn từng đọc cho nàng nghe. Khi quá buồn chán thì hắn lại lấy ra một cây sáo mà hắn màn theo đem ra thổi.

Tần Song Thanh cũng phải công nhận một điều là Tĩnh Lâm thổi sáo mang theo giai điệu rất êm ái, rất dễ nghe và cũng rất thoải mái. Kể từ cái ngày mà Tĩnh Lâm lấy cây sáo ra thổi thì ngày nào Tần Song Thanh cũng đòi hắn thổi cho nàng nghe, hắn cũng không từ chối mà đáp ứng.

“Có lẽ đến lúc quay về rồi!”

Bên ngoài hang động, Tĩnh Lâm đang đứng nhìn về phía ánh trăng lẩm bẩm. Bỗng một cảm giác mềm mại tiếp cận lấy hắn từ phía sau. Hắn không ngạc nhiên bởi vì suốt cả tháng này, hắn luôn luôn bị tập kích như vậy. Và người tập kích hắn không ai khác chính là Tần Song Thanh.

“Đang thơ thẩn chuyện gì vậy?”

Tần Song Thanh, giọng nói như lan như ngọc vang lên.

“Không có gì! Chỉ là đến lúc phải quay về rồi!”

Tĩnh Lâm lắc đầu nói. Nghe vậy thì Tần Song Thanh trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Suốt thời gian qua, nàng cũng xác định được một việc là trong lòng nàng có hình bóng của hắn, người nam nhân đầu tiên có thể khiến nàng cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh hắn. Bây giờ cả 2 lại sắp chia xa, có thể không buồn sao.

Bản thân Tĩnh Lâm cũng không phải kẻ ngu, ở kiếp trước gặp những con người giả dối thì hắn một mực luôn đề phòng nên bản tâm luôn sinh ra nghi kỵ với người khác. Đến thế giới này, các nàng Băng Ngọc Linh là những người đầu tiên mà hắn có thể thoải mái sống với con người thật của mình, Tần Song Thanh cũng vậy. Trải qua thời gian bên cạnh nhau, hắn và nàng tuy 2 người không quen nhau quá lâu nhưng bản năng của hắn mách bảo hắn rằng nàng là người mà hắn có thể tin tưởng.

Nhưng phần tình cảm của nàng dành cho hắn, hắn nào không biết. Suốt thời gian này, nàng luôn là người trò chuyện, tâm sự với hắn mỗi khi hắn ở một mình. Thậm chí sau mỗi lần giải độc thì nàng luôn lấy ra một cái khăn để lau người cho hắn.

Cảm nhận được Tần Song Thanh có chút buồn thì Tĩnh Lâm cũng quay lại, 2 tay ôm nàng vào lòng. Cảm nhận được thân thể của mình đang dựa sát vào người Tĩnh Lâm, Tần Song Thanh khá rối loạn nhưng vẫn thả lỏng cơ thể để cho Tĩnh Lâm ôm.

“Nè! Tĩnh Lâm, ngươi cứ như vậy một lúc được không!”

Tần Song Thanh nhỏ giọng lí nhí nói. Tĩnh Lâm nghe vậy không đáp, nhưng một tay đi đến cằm của nàng mà nâng lên. Do chiều cao của Tĩnh Lâm là 1m8 còn Tần Song Thanh chỉ là 1m74. Sau khi nâng cằm nàng lên thì Tĩnh Lâm bá đạo hôn xuống.

“Ưm...”

Bị tập kích bất ngờ, Tần Song Thanh mở to 2 mắt nhưng không chống cự. Tĩnh Lâm đưa lưỡi của mình trườn vào trong miệng nhỏ của nàng như một con rắn.

Sau một hồi hôn nhau say đắm thì Tần Song Thanh có chút thở dốc, Tĩnh Lâm cũng tách ra, dòng dòng nước trắng từ môi 2 người xuất hiện.

“Tĩnh Lâm, huynh...”

Tần Song Thanh vừa mới hoàn hồn, chưa kịp nói hết câu thì Tĩnh Lâm đã chen ngang nói.

“Song Thanh, ta yêu nàng! Nàng làm lão bà của ta nha!”

Giọng điệu nhẹ nhàng, ôn như nhưng chất chứa sự kiên định, kiên quyết của Tĩnh Lâm. Nghe vậy thì Tần Song Thanh khá bất ngờ. Không ngờ Tĩnh Lâm lại chủ động tỏ tình với mình. Bỗng nhiên, đôi mắt nàng đỏ hoe, theo đó là 2 dòng lệ chảy ra. Nhưng đây không phải là dòng nước mắt đau buồn mà là dòng nước mắt mang theo hạnh phúc của Tần Song Thanh.

“Hức...hức! Thiếp...thiếp nguyện ý làm lão bà của Tĩnh Lâm huynh!”

Tần Song Thanh lau nước mắt nhìn Tĩnh Lâm nói. Trong lòng của Tĩnh Lâm lúc này tràn ngập rộn ràng và kinh hỉ. Có một lão vừa xinh đẹp vừa ôn nhu thiện lương thì ai chả thích, đặc biệt nàng là top 2 trong Bách Hoa Bảng a.

“Nàng đã là nữ nhân của ta thì chắc cũng đến lúc rồi nhỉ?”

Tĩnh Lâm nở ra một nụ cười dâm tà nhìn Tần Song Thanh nói. Tần Song Thanh ngây ngốc trong chút lát nhưng sau đó cũng hiểu hắn đang nói cái gì mà la toáng lên:

“Aa...không được!”

Nhưng phản kháng của nàng là vô dụng, Tĩnh Lâm đã bế nàng lên vào chạy thẳng vào trong hang để bắt đầu hành sự.