Tối Cường Xuyên Không

Chương 19: Chiến Ám Dật




“Yo! Tìm được chủ mưu mà không gọi ta là không được đâu à nha!”

Tĩnh Lâm che chắn trước mặt Tần Song Thanh nói. Đồng thời ngăn cản kiếm chiêu của Ám Dật.

“Ngươi tại sao lại ở đây?”

Sự xuất hiện của Tĩnh Lâm làm Tần Song Thanh hơi bất ngờ. Nàng mới đây còn nghĩ cuộc đời đã chấm dứt lại được một nam tử ra tay cứu vào phút cuối, thậm chí là bị thương vì che chắn cho nàng. Nhưng chợt nàng nhớ đến điều gì thì hô lên:

“Ngươi chạy đi. Hắn là Hợp Thể Viên Mãn , ngươi đánh không lại!”

Ám Dật thấy kiếm chiêu bị giải thì liền lùi về phía sau, nhìn Tĩnh Lâm nói:

“Tiểu tử! Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Tích tách

Máu trên vai của Tĩnh Lâm vẫn rơi từng giọt xuống đất. Nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Anh hùng? Ta không nghĩ bản thân là anh hùng! Nhưng mà động vào bằng hữu của ta thì ngươi không gánh nổi cái giá phải trả đây!”

Mặc dù Tĩnh Lâm bình tĩnh nói nhưng trong đó chất chứa bá khí của cường giả. Tần Song Thanh ở phía sau cũng hơi chấn động. Nàng gặp Tĩnh Lâm chưa đến 1 ngày, hắn đã xem nàng là bằng hữu, sẵn sàng lao ra cứu nguy cho nàng kịp thời.

Tĩnh Lâm cũng không biết từ bao giờ đã xem Tần Song Thanh là bằng hữu của mình. Có lẽ do sự trùng hợp trên đỉnh tường thành Vũ Yên Thành và trên chiến trường chăng. Bản thân hắn cũng không rõ. Nhưng lời hắn nói ra là sự thật từ trong thâm tâm hắn.

“Haha! Cái giá gì mà ta không gánh nổi?”

Ám Dật nhìn Tĩnh Lâm cuồng tếu nói. Nhưng đây là sai lầm chết người của Ám Dật. Mặc dù Tĩnh Lâm bề ngoài bình tĩnh nhưng trong thâm tâm, Ám Dật đã kích phát thành công nộ hỏa trong người Tĩnh Lâm. Hắn muốn bộc phát sát ý nhưng nghĩ đến phía sau là Tần Song Thanh đang bị thương và không vận Linh Lực được thì hắn đành đè nén sát ý lại mà quay lại nhìn nàng ôn nhu nói:

“Tần cô nương! Cô lùi lại một chút! Cô ở đây ta không thể dốc toàn lực được!”

“Được! Nhưng vết thương của ngươi...”

Tần Song Thanh nhìn thấy vết thương trên vai của Tĩnh Lâm, không kiềm được lo lắng.

“Không có gì! Đủ sức chiến một trận với tên đó!”

Tĩnh Lâm lắc đầu bình tĩnh nói. Nghe vậy thì Tần Song Thanh cũng không tiện nói gì thêm mà lui về phía sau, vừa lui vừa nhỏ giọng nói:

“Ngươi cẩn thận!”

Tĩnh Lâm không đáp mà chỉ mỉm cười rồi quay lại đối diện với Ám Dật, trên tay nắm chặc Hắc Huyền Kiếm.

Hít

Tĩnh Lâm hít một ngụm khí vào để gia tăng sự tập trung, cơ thể chuyển về thủ thế.

Nhìn thấy Tĩnh Lâm như vậy, Ám Dật cũng hiện lên một tia thưởng thức nhìn hắn.

“Hô! Tập trung cao độ đấy!”

Phía xa xa, Tần Song Thanh cũng ngạc nhiên trước tư thế của Tĩnh Lâm. Bản thân nàng cũng có kiến thức về kiếm tu. Dựa trên động tác không chút dư thừa cộng với sự bình tĩnh mà từ đầu nàng cảm nhận đến giờ thì nàng chắc chắn người nam tử này kiếm thuật rất khủng bố.

“Hắc Ám Chi Quyền!”

Sau một hồi, Ám Dật không còn bình tĩnh chờ đợi Tĩnh Lâm ra chiêu mà chú động công kích. Bất quá, Tĩnh Lâm luôn có biện pháp.

Tĩnh Lâm vẫn đứng tại vị trí đó, tư thế chuyển đổi. 2 chân hơi khom xuống, tay cầm kiếm đưa kiếm xuống phía éo, tay còn lại chạm nhẹ vào lưỡi kiếm.

“Phong Trảm!”

Lời vừa dứt, Tĩnh Lâm theo động tác, tay cầm kiếm nhanh chóng vung kiếm tạo thành một đường vòng cung. Nhưng trong đó mang theo kiếm khí tạo thành phong thuộc tính như một lưỡi dao hình vòng cung hướng phía trước mà đi xuyên qua, chém đôi Hắc Ám Chi Quyền của Ám Dật.

“Không ngờ ngươi có thể chém đôi chiêu đó đấy!”

Ám Dật cười nói. Nhưng Tĩnh Lâm vẫn không quan tâm, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên

Hít

Tĩnh Lâm lại hít ngụm khí, tập trung tinh thần lần nữa, cơ thể lại đổi tử thế. Cơ thể dứng thẳng lên, đạt kiếm ngang ngực, tập trung Linh Lực vào Hắc Huyền Kiếm, tạo ra một hư ảnh của một thanh đại đao to lớn với chiều dài lên đến 30m, chiều rộng 10m và bề dày lên đến 3m, màu sắc vẫn là một màu đen chủ đạo. Nhưng trên đó hội tụ cả thảy 10 nguyên tố mà Tĩnh Lâm sở hữu.

Tĩnh Lâm giơ thanh đại đao ảo hóa lên cao, chuẩn bị bổ về phía Ám Dật. Ám Dật cũng nào chịu ăn hành.

“Toái Phá Chưởng!”

Một chưởng vừa tung ra, Tĩnh Lâm cũng bổ thanh đại đao xuống.

“Đại Đao Diệt Sát Trảm!”

Đao vừa hạ, một nguồn chấn động nguyên tố hung văn bắn vè phía Ám Dật, va chạm vào quyền chưởng của Ám Dật.

Ầm Ầm Ầm

Do sự va chạm của chấn động, khói bay mù mịt. Sau một hồi khói tan đi thì 2 thân ảnh hiện ra, đó là Tĩnh Lâm cùng Ám Dật.

“Tiểu tử ngươi mạnh ấy! Nhưng chưa đủ để giết được ta!”

Ám Dật đắc ý cười nói. Tĩnh Lâm vẫn một mặt không cảm xúc nhìn Ám Dật nhưng trong lòng thầm nghĩ:

“Không ngờ uy lực của Đại Đao Diệt Sát Trảm lại kinh đến vậy!”

Một đao vừa rồi có thể ngang cơ với Toái Phá Chưởng của một Hợp Thể Viên Mãn thì nói thử uy lực nếu hắn trong cùng cảnh giới thì như thế nào.

“Đành dốc toàn lực vậy!”

Tĩnh Lâm thầm nghĩ. Hắn cắm Hắc Huyền Kiếm xuống đất, 2 tay bắt đầu kết ấn.

Nhìn thấy Tĩnh Lâm bỗng cắm kiếm xuống đất, Ám Dật thầm nghĩ không lẽ tiểu tử này bỏ cuộc. Nhưng sau khi thấy Tĩnh Lâm kết ấn hoàn thành thì sắc mặt tái nhợt lại.

“Giải Khai!”

Kỹ thuật mà Tĩnh Lâm vừa sử dụng chính là kỹ thuật giúp gia tăng tu vi tạm thời mà không ảnh hưởng đến căn cơ, có thể tăng tối đa 1 đại cảnh giới, Thiên Quyết Chi Phong mà Tĩnh Lâm đã học qua khi còn ở Băng Linh Tông. Nhưng cái giá phải trả thì khá là thốn khi bản thân sẽ bị tê liệt trong 1 khoảng thời gian và thời gian duy trì chỉ khoảng 30p.

Luyện Hư Sơ Kỳ

Luýnh Hư Trung Kỳ

Luyện Hư Hậu Kỳ

Luyện Hư Viên Mãn

Linh Khí tán đi, Tĩnh Lâm dừng lại ở Luyện Hư Viên Mãn. Rút lấy Hắc Huyền Kiếm rồi xông thẳng vào Ám Dật với tốc độ cực nhanh.

“Quá nhanh!”

Nhìn thấy chuyển động nhanh của Tĩnh Lâm, Ám Dật khá rùng mình. Phải biết dù là Luyện Hư Viên Mãn cũng không thể đạt được tốc độ như Tĩnh Lâm bây giờ. Nói hiện tại, Tĩnh Lâm di chuyển với tốc độ ánh sáng cũng không sai biệt bao nhiêu khi hắn vừa rồi còn giải khai thêm một tầng thể thuật của bản thân.

Vèo Vèo Vèo

Keng Keng Keng

Trước tốc độ khủng bố của Tĩnh Lâm, Ám Dật chỉ biết thủ thể và đỡ đòn, tránh né, từng âm thanh va chạm kim loại vang lên.

“Hừ! Đừng tưởng nhanh là ngon!”

Ám Dật cũng khá khó chịu khi mà không đánh trúng Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm sau một hồi tìm kiếm sơ hở trên người Ám Dật thì cuối cùng cũng bắt đầu tấn công vào sơ hở.

“Chết!”

Một thanh âm băng hàn vang lên phía sau của Ám Dật, Tĩnh Lâm xuất hiện đâm thẳng Hắc Huyền Kiếm với lực cực nhanh và mạnh vào ngay vị trí tim của Ám Dật.

Phập

Ám Dật do lo phán đoán khe hở của Tĩnh Lâm mà lộ ra điểm mù, chính là phía lưng hắn. Tĩnh Lâm tận dụng cơ hội đem hắn đâm xuyên.

“Không...không ngờ...ta lại chết...trên tay...ngươi!”

Ám Dật thanh âm đứt quãng nói.

“Trên đời không có gì là không thể! Từ một phế nhân có thể trở thành đại anh hùng, ngược lại thiên tài có thể lại trở thành phàm nhân bình thường!”

Tĩnh Lâm nhàn nhạt đáp.

“Vậy...sao! Ta có 1...nguyện vọng...mong ngươi hãy giúp ta!”

Ám Dật vẻ mặt cầu xin nói.

“Được! Ta đáp ứng!”

Tĩnh Lâm cũng không ngại thực hiện điều ước của Ám Dật. Có lẽ sau trận chiến thì Tĩnh Lâm cũng hiểu bản thân Ám Dật là một cường giả chân chính, từ cách giao chiến với Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm có thể xác định Ám Dật là cường giả, mà cường giả có thể làm mấy cái sự tình ảnh hưởng đến đồng tộc?

“Ta là...Cơ...Vô...Kỵ! Ta nhờ ngươi...tìm nhi nữ của ta...Cơ Vô Song...hảo hảo chiếu cố nó!”

Cơ Vô Song nói.

“Được! Ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng!”

Tĩnh Lâm kiên định gật đầu đáp ứng. Trước ranh giới sinh tử mà hắn vẫn còn nghĩ đến nhi nữ của mình. Có lẽ đây mới là tình phụ tử chân chính, thứ mà kiếp trước hắn không có.

“Đa...tạ!”

Vừa dứt lời, Cơ Vô Kỵ cũng ngừng thở, sinh cơ biến mất hoàn toàn. Tĩnh Lâm thở dài thu kiếm về và đi đến chỗ Tần Song Thanh.

“Ngươi không sao chứ?”

Tần Song Thanh ôn nhủ hỏi thăm, kiểm tra khắp toàn thân hắn.

“Ta không sa...”

Chưa dứt câu thì cả thân thể của Tĩnh Lâm đã đơ ra và chuẩn bị ngã xuống.

“Sao lại phát tác vào lúc này?”

Tĩnh Lâm thầm nghĩ. Đương nhiên thứ mà hắn nói chính là tác dụng phụ của Thiên Quyết Chi Phong. Cả cơ thể đều mất khống chế của Tĩnh Lâm, đổ nhào về phía trước.

Nhìn thấy Tĩnh Lâm đang sắp ngã mà Tần Song Thanh lại đứng phía trước người hắn.

Ầm

Tĩnh Lâm ngã về phía trước đè lên cơ thể của Tần Song Thanh, mắt đối mắt chỉ riêng môi là không chạm của nhau do chiếc mặt nạ. Nhưng bù lại thì một dấu ấn hồng son của môi nàng đã in ấn trên chiếc mặt nạ.