Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 26




Trong hộp đêm của Ngu Hành Chu có một em chó giống poodle, là do cậu nhân viên trong quán nhất thời mềm lòng nên nhặt về, nhưng cũng không thường xuất hiện.

Tiểu thiếu gia sợ mèo sợ chó, trước kia bao dưỡng Ngu Hành Chu ba tháng cũng chỉ gặp nó một lần, bị em poodle nhiệt tình dọa cho khóc nức nở trốn vào trong ngực Ngu Hành Chu không dám ngẩng lên. Mãi đến khi chó nhỏ bị dắt đi rồi mới khịt mũi ngại ngùng, áo da báo nhăn nheo xộc xệch để lộ bờ vai tròn tròn nho nhỏ, mắt hồng hồng, môi cũng hồng hồng.

Ngu Hành Chu nhìn chằm chằm vào môi cậu, cảm thấy mình sắp thành Liễu Hạ Huệ rồi.

“Thật ra gan em rất lớn” Tiểu thiếu gia còn muốn cố chấp một chút, bảo vệ hình tượng cuồng dã của bản thân, nói chuyện còn nghẹn theo tiếng khóc “Em, em từng học Taekwondo”

… chẳng qua là học ba ngày thì đổi thành lớp dương cầm.

Ngược lại chị gái đạp hỏng ba cái dương cầm thì chạy sang vui vẻ học tán thủ.

Ngu Hành Chu vô cùng nghiêm túc đứng đắn thể hiện anh tin cậu nói, dù sao poodle hung hãn như thế ai cũng sợ, nó giống như quái vật thời tiền sử vậy. Tiểu thiếu gia vẫn rất cuồng dã, không sụp đổ hình tượng tí nào.

Mà sau này đến khi tiểu thiếu gia ở bên Ngu Hành Chu rồi, cuối cùng cậu cũng quen với chó nhỏ kia, chó nhỏ chẳng ngại cậu chút nào, vừa thấy bóng đã chạy đến ôm chân cậu cọ cọ.

Ngu Hành Chu xách cổ chó nhỏ ra “Thiến đi, dám chọc vợ anh. XX, mang con chó này đi thiến, cẩn thận ngày mai nó thành canh thịt chó.”

Ngu Hành Chu cho rằng khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thiếu gia là vì cậu bị dọa sợ.

Kết quả tiểu thiếu gia mặt đỏ bừng như trái táo, ngọt ngào gọi Ngu Hành Chu một tiếng “Chồng ơi”

Ngu Hành Chu bị sự đáng yêu này làm cho ngã xuống đất không dậy nổi.