Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi

Chương 2: Máu có thể chảy nhưng lãnh đạo không thể sống




Lục Nghiêu nheo mắt nhìn cậu thiếu niên, hai người đều im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Lục Nghiêu không nhịn được nữa, kéo cửa sổ thủy tinh ra chỉ sang bên trái: "Nhóc con, trạm xe buýt bên kia, chỉ có một chuyến. Cậu ngồi năm trạm rồi xuống, đi về phía Bắc qua ba cái ngã tư đường chính là trường trung học của thành phố. Đi nhanh đi, 7 giờ 30 bắt đầu tiết tự học đó."

Thiếu niên lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Lục Nghiêu?!"

Cùng lúc đó di động trên tay Lục Nghiêu kêu một tiếng, có tin nhắn tới. Hắn vừa mở tin nhắn ra đọc vừa nghi ngờ hỏi: "Nhóc tìm tôi?"

Thiếu niên mím môi, đôi mắt hơi ướt nhìn anh, đôi lông mày bị tóc mái đen mượt che phủ, so với một thiếu nữ thì còn xinh đẹp hơn mấy phần. Thắt lưng cậu thẳng tắp đứng đó giống như một cây tre mảnh khảnh.

Lục Nghiêu cúi nhìn di động, đó là tin nhắn của lão lãnh đạo xui xẻo gửi cho hắn, chỉ có vẻn vẹn mấy chữ: "Cao 1m83, ngoại hình thô kệch. Tên gọi Yến Trọng."

Thiếu niên: "Chính là chỉ đúng họ Yến."

Lục Nghiêu: "Cao bao nhiêu?"

Thiếu niên: "1m72."

Lục Nghiêu: "..."

Sự thật chứng minh rằng bạn đừng bao giờ kỳ vọng quá nhiều vào lãnh đạo của mình, chưa kể loại thông tin này trong quá trình viết ra cũng rất dễ xảy ra vấn đề, thỉnh thoảng có sai lệnh cũng là chuyện bình thường, nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất cũng đúng được họ của người ta.

Cuối năm về Đế đô báo cáo, hắn nhất định phải đánh vỡ đầu ông chú lãnh đạo kia.

Lục Nghiêu thở dài: "Vào trước đi, lát nữa tôi dẫn cậu đi tìm một phòng trống để cậu ở lại qua đêm." Nói rồi hắn nhìn hai cái bọc nhỏ trong tay thiếu niên, có chút mong đợi mà hỏi: "Hành lý còn lại đâu?"

Thiếu niên lãnh đạm giơ hai cái bọc nhỏ trong tay mình lên. Lục Nghiêu hít sâu, một bên thầm nghĩ, nếu mình bỏ tiền ra mua đồ dùng sinh hoạt cho thằng nhóc này thì sau này có được hoàn tiền không, một bên thì lơ đãng khen một câu: "Thật gọn gàng, bên trong có cái gì vậy? Một bộ quần áo hả?"

Thiếu niên lắc đầu, đi vào phòng bảo vệ. Đứa nhóc này nhìn qua tuổi không quá lớn, lại thích làm ra một bộ dạng nghiêm túc đúng đắn. Lục Nghiêu cũng không bày tỏ thái độ gì, dù sao cũng mới đến đây, nhìn lại còn ngoan ngoãn như vậy, không giống người có thể làm nổ căn cứ phi nhân loại ở Vân Nam. Thằng nhóc này, thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn lãnh đạo của hắn nhiều.

Nhưng nói thật, Lục Nghiêu hy vọng thằng nhóc này sẽ làm ầm ĩ một trận trước. Những người giữ im lặng như vậy thường thích làm ra mấy chuyện rắc rối lớn, thay vì đợi đến lúc phát sinh vấn đề không bằng để bây giờ đánh một trận trước. Bất kể là ai, đánh xong một trận liền ngoan ngoãn.

Lục Nghiêu vẫn luôn tin tưởng vào việc sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực. Cách đây không lâu, một nhóm người ở tòa nhà số 3 tụ tập lại, ý đồ bao vay phòng bảo vệ và uy hiếp Lục Nghiêu với mục đich ép Lục Nghiêu phải cho chuyển phát nhanh giao hàng tận nhà. Ban đầu bọn họ còn có chút rụt rè, thừa dịp Lục Nghiêu chưa đến thay ca liền tụ tập lại ở phòng bảo vệ, đồng chí trực ca đêm nghĩ chuyện không liên quan đến mình nên cũng lười quản, vừa vắt chân ngồi xem náo nhiệt vừa uống trà.

Một đám người thật vất vả mới gom đủ dũng khí. Người đàn ông mặt vàng gầy nhom quát lên, nếu không cho giao đồ ăn vào tôi sẽ cùng cậu sống chết một phen; lại có một số người giơ điện thoại di động lên tranh nhau nói đồ của họ được giảm giá, miễn phí giao hàng tận nơi... Chen lấn xô đẩy một hồi, kết quả còn chưa thấy mặt Lục Nghiêu thì đám người này đã lao vào đánh nhau trước.

Lúc Lục Nghiêu đến thay ca, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, lấy lý do "làm mất trật tự nơi công cộng" tát cho mỗi người một cái, người ngoan ngoãn nghe lời thì trở về, đứa không nghe lời thì chôn vào bồn hoa làm phân bón. Từ đó đến nay, không người nào còn dám nói nhảm nữa.

Lục Nghiêu nhường chỗ cho thiếu niên: "Nào, ngồi xuống trước đi."

Thiếu niên mím môi ngồi xuống.

Lục Nghiêu nhìn mà thấy vui vẻ, dáng ngồi thật nghiêm túc, chỉ là mười đầu ngón tay đan vào nhau đã bại lộ sự căng thẳng. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú này. Tâm tình hắn tốt hơn một chút, cười tủm tỉm nói: "Bạn nhỏ Yến Trọng, muốn uống chút nước không?"

Khóe mắt thiếu niên hơi nhướng lên, không nặng không nhẹ mà nhìn hắn một cái.

"Em tên Yến Khinh."

Lục Nghiêu thầm nghĩ, hắn còn có thể làm gì chứ? Muốn trách thì phải trách lão lãnh đạo thối kia!

Thiếu niên rũ mắt xuống, lông mi dày hiện ra rõ ràng, khẽ run rẩy động lòng người. Cậu đặt một cái bọc nhỏ lên trên bàn, đẩy về phía Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu nghi hoặc: "Đây là cái gì?"

Yến Khinh lại mím môi một chút, dường như không muốn nói chuyện cho lắm. Lục Nghiêu cố là ra bộ dáng tri kỷ, trong mắt tràn đầy sự khích lệ và ân cần.

Yến Khinh bị nhìn như vậy, chịu không nổi liền nhỏ giọng đáp: "Đầu của Yến Trọng."

Lục Nghiêu: "..."

Lục Nghiêu: "...Cái gì?!"

Đúng lúc này, bên ngoài lại có người không kiên nhẫn gõ gõ lên cánh cửa thủy tinh nhỏ của phòng bảo vệ, Lục Nghiêu cố giữ bình tĩnh, ôn nhu nói với Yến Khinh: "Cậu đợi một chút, có gì chậm rãi nói." Sau đó hắn liền quay người, vỗ một cái cửa sổ thủy tinh liền nát bét, gằn từng chữ với người bên ngoài: "Ầm ĩ cái gì?! Có tin tôi chặt đầu xuống không hả!"

Người gõ cửa sổ bên ngoài là một cô gái da trắng như tuyết, mặc chiếc váy ngắn tay kẻ sọc màu đỏ, cô gái nuốt nước bọt, run rẩy đứng không vững, nhỏ giọng nói: "Là anh gọi tôi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh."

Lục Nghiêu nhìn cô một cái, đây hẳn là người đặt mua máu trên mạng ở tòa nhà số 6.

Nhìn xong hắn lại ngồi xuống, ôn nhu nói: "Bạn nhỏ Yến Khinh, vừa rồi cậu nói gì?"

(Min: Cục súc với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình em haha)

Chiếc bọc nhỏ của Yến Khinh vẫn còn đặt trên bàn, bên cạnh là tờ báo in đậm tiêu đề - Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hòa.

"Yến Trọng là anh trai em." Thiếu niên mặt không đổi sắc nói: "Hắn vi phạm gia quy, tự ý đến thế giới loài người, cấu kết với người xấu làm bậy, dẫn đến cuộc đánh bom diện rộng ở căn cứ Vân Nam. Hắn đã giết vô số người, tâm tư ác độc. Em bắt được hắn ở Vân Nam, liền thực thi gia pháp ngay tại chỗ."

Lục Nghiêu: "Cho nên người là phát nổ căn cứ ở Vân Nam không phải cậu?"

Yến Khinh khẽ lắc đầu. Lục Nghiêu nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì, cuối cùng chỉ có thể mặt không biểu cảm mà hỏi: "Yến Trọng cao bao nhiêu?"

"1m83."

"Ngoại hình?"

"Thô kệch."

Lục Nghiêu thở phào: "Đúng rồi, vậy thì được." Hắn lau mặt, thầm nghĩ tốt xấu gì tổ chức vẫn còn đáng tin cậy... A dối trá. Chỉ có cái đầu đưa tới đây! Còn cơ thể đâu? Thân cao 1m83 đâu?!

Lục Nghiêu lộ ra biểu tình "tôi là ai, đây là đâu", hắn thật muốn xiên chết tên lãnh đạo nhà mình.

"Vậy cậu vặn dặm xa xôi đến đây chỉ để đưa cái đầu Yến Trọng đến?"

"Em...em muốn ở lại Nghiệp Thành." Lỗ tai Yến Khinh hơi đỏ lên: "Anh có thể cho em ở lại không?"

Lục Nghiêu quyết đoán nói: "Không thể!"

Yến Khinh nhìn hắn.

Lục Nghiêu đầu hàng, nói: "Chờ một chút, để tôi gọi điện thoại xác nhận với bên trên. Hiện tại nếu cậu trở về thì sẽ như thế nào? Cậu đã trưởng thành chưa?" Nói xong hắn liền cảm thấy câu đầu của mình có chút thừa thãi.

Yến Khinh do dự nói: "Còn ba tháng nữa trưởng thành. Năm nay thi đại học."

Điện thoại gọi đi không ai nhận, khẳng định tám, chính phần là lãnh đạo của hắn biết bên này xảy ra vấn đề nên đánh bày chuồn trước rồi. Loại chuyện này cũng không phải mới chỉ xảy ra một, hai lần. Cách đây không lâu, lão tam báo cáo ở Côn Luân chạy ra thứ gì đó, gây náo loạn khu phía Tây, muốn hỏi xem lãnh đạo có thể phái người đến đó không. Kết quả điện thoại còn chưa kịp gọi đi đã nhận được tin báo từ Đế Đô nói rằng lãnh đạo đã qua đời, lão tam tin thật, mang theo cờ chiêu hồn vừa quỳ vừa khóc một đường trở về Đế Đô, hy vọng mình có thể về kịp đầu thất để đốt cho lãnh đạo chút tiền giấy. Kết quả đúng bảy ngày thì về đến, nhưng lãnh đạo lại đang nằm hưởng thụ trong lòng cô gái ngực bự nào đó trong quán bar. Mắt thấy như vậy, lão tam cười lạnh, coi lão như sắp chết rồi, rút dao đi đến đâm lãnh đạo tại chỗ cho thỏa.

Yến Khinh không nói gì.

Lục Nghiêu thở dài: "Được rồi, ở lại trước đi, chờ liên lạc được bên trên rồi nói sau. Còn chuyện học hành thì sao?"

Yến Khinh đáp: "Trước khi đuổi giết Yến Trọng em đã chuyển học bạ đến đây rồi."

Lục Nghiêu không biết có nên khen thằng nhóc này hay không, lúc này cô gái đứng bên ngoài đứng thương hỏi: "Hai người xong chưa? Tôi có thể lấy đồ trước không, tôi sắp bị phơi cháy rồi."

Lục Nghiêu mở cửa cho cô gái đi vào, nhìn thấy cánh tay cô thì hơi ngượng, thực sự bị phơi chảy, xương cốt cũng lộ ra một nửa.

Lục Nghiêu không ngờ chỉ đứng bên ngoài nắng một chút cũng có thể thành ra như vậy, hắn có chút xấu hổ: "Được rồi, làm cho cô trước. Quy định cũ, đăng kí chuyển phát nhanh. Tên và địa chỉ nhà của cô, tôi viết xong thì có thể rời đi."

Cô gái nhỏ cúi đầu: "Đều phải nói sao? Anh không phải đã biết tôi sống ở đâu rồi à?"

Lục Nghiêu lấy giấy bút ra: "Làm theo quy định đi!"

Cô gái nói: "Số nhà 404, tầng 4, tòa nhà số 6. Clara Flood... thôi quên đi, cứ ghi Vương Lạp Lạp là được."

"Là chữ Lạp nào?"

Vương Lạp Lạp: "Tay trong tay, Lạp Đích Lạp.*"

(*Hiểu sương sương là giao hàng chính xác á. Kiểu như đang muốn khịa anh Lục kk)

Lục Nghiêu ghi xuống từng nét. Vương Lạp Lạp liếc mắt nhìn Yến Khinh một cái, nuốt ừng ực một ngụm nước bọt, sau đó nâng tay áo lên lau khóe miệng. Lục Nghiêu không ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Nuốt vào, dám động thủ tôi liền đêm cô ném ra ngoài phơi khô."

Viết xong, hắn lại hỏi tiếp: "Mua cái gì?"

Vương Lạp Lạp không trả lời hắn. Chân đạp một cái đã nhảy lên bám trên trần phòng bảo vệ, tứ chi vững vàng bám trên trường, cả người treo ngược, hai mắt đỏ thẫm lộ ra đôi răng nanh bén nhọn.

"...Máu..."

Lục Nghiêu không còn cách nào khác đành nói: "Quên đi, không hỏi nữa, cô về đi..."

Hắn còn chưa dứt lời, Vương Lạp Lạp đã nhào đến, giơ móng vuốt lên muốn cào hắn, Lục Nghiêu dễ dàng khom lưng né được, thuận tiện đá một cước vào bụng cô ta, đạp bay cô ta sang một bên. Lúc này hắn vẫn còn thời gian rảnh rỗi trấn an Yến Khinh: "Đừng sợ, chỉ cần không phạm pháp, bình thường tôi cũng không nhẫn tâm như vậy."

Cùng lúc đó Vương Lạp Lạp lại nhảy vọt tới, nhìn qua đã không còn nhận ra hình dáng con người, bên ngoài phòng bảo vệ vừa vặn có người ra khỏi tiểu khu, liếc mắt nhìn thất cảnh tượng này, không nói hai lời liền lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh. Lục Nghiêu thấy phiền, lại một cước đạp lên người Vương Lạp Lạp, lần này tàn nhẫn hơn, trực tiếp đạp cô ta và cánh cửa phòng bảo vệ bay ra ngoài.

Lục Nghiêu muốn xông ra đánh người tiếp thì bỗng nghe thấy Yến Khinh nói: "Tờ báo..."

Lục Nghiêu sửng sốt, lui về phía sau một bước vừa vặn bắt được tờ báo trượt xuống. Vừa rồi động tác của Vương Lạp Lạp quá lớn, không cẩn thận kéo tờ báo ra sát mép bàn. Hắn bắt được tờ báo nhưng ngón tay nhói lên một cái, nâng lên nhìn, ngón tay bị tờ báo cứa một đường, chảy ra vệt máu nhỏ.

Lục Nghiêu: "..."

Lục Nghiêu đi ra ngoài, tàn bạo giẫm lên bụng cô ta, đâm ngón tay vào trong miệng. Dù sao máu cũng đã chảy ra, liền dứt khoát cho cô ta đi.