Tình Yêu Suốt Đời

Chương 99




“Cô tên Giản Đường? Cô là đang trả giá với tôi?” Đỗ tổng chau mày, cô gái này, quả nhiên giống như Tần Mộc Mộc nói, rất mê tiền nha.

 

“200 vạn, tôi liền làm”

 

“Giản Đường! Cô muốn làm gì! 100 vạn đã quá nhiều rồi, đừng có mà được voi đòi tiên” Tần Mộc Mộc chỉ lo lắng sau khi Giản Đường đòi hỏi quá nhiều, gây náo loạn cuối cùng cũng không phải là mình gặp hoạ sao, bản thân mình lại là người không được Đông Hoàng che chở.

 

Giản Đường bất vi sở động, chỉ kiên định nhìn Đỗ tổng “Tôi muốn 200 vạn. Tôi dùng mạng để biểu diễn, nhận cái ‘biểu diễn’ này, thì sẽ tận tâm tận lực diễn xuất. Đỗ tổng, 200 vạn, tôi không nhượng bộ”

 

Đối với tiền, cô nhạy cảm lại thiếu thốn.

 

“Mạng của cô, không đáng 200 vạn”

 

Đỗ tổng hừ nhẹ.

 

Giản Đường vẫn như cũ không thay đổi, chậm rãi mở miệng “Mạng của tôi, không đáng 200 vạn. Lúc Đỗ tổng thấy ‘biểu diễn’, tâm trạng vui vẻ mới trị giá 200 vạn”

 

Lúc này Đỗ tổng cười… Cô gái này, quả nhiên rất có ý tứ, so với Tần Mộc Mộc tướng mạo thanh thuần kia có ý tứ hơn nhiều.

 

“Tôi nghe nói, cô rất yêu tiền”

 

Giản Đường cúi đầu, không phản bác, cũng không trả lời.

 

Cô rất yêu tiền, mọi người đều biết… Khoé miệng phác hoạ một nụ cười người thường khó hiểu, ngẩng đầu một cái “Đúng, tôi yêu tiền như mạng, không… Tôi yêu tiền hơn cả mạng” Cho nên, mới chịu đáp ứng màn trình diễn dùng cả mạng của mình không phải sao?

 

“Vậy nên, Đỗ tổng chỉ cần bỏ tiền, liền có thể thấy diễn viên chuyên nghiệp nhất”

 

“Được! Vậy thì 200 vạn!” Đỗ tổng hiền hoà cười, trong mắt đầy tinh ranh, người đàn bà gọi là Giản Đường này, xấu thì xấu, nhưng thật sự rất có ý tứ.

 

 

Mười phút sau.

 

Cô bị ném vào trong đồ đựng trong suốt hình chữ nhật, vẫn như cũ mặc áo quần của mình, cô cố ý không đi thay quần áo khác.

 

Nước đã sớm cao hơn đỉnh đầu, quần áo ướt nước, nặng hơn, đem cô kéo xuống.

 

Vừa mới bắt đầu, cô có thể trợn tròn mắt, nhìn thấy mấy vị lão tổng đang tìm kích thích kia, đứng ở trước đồ đựng trong suốt, nhìn chằm chằm vào cô ở bên trong.

 

Đỗ tổng dáng dấp lịch sự, nhưng giờ phút này, cho dù đeo kính Phnom Penh cũng không giấu được ánh mắt hưng phấn kia, lịch sự thân sĩ trên mặt dần dần hiện ra sự hưởng thụ.

 

Rốt cuộc, không nhịn được, cô khạc ra một hơi, cũng hút vào một ngụm nước đầu tiên, sặc đến ho khan, nhưng lại có nhiều nước tiến vào trong phổi hơn, cô giang hai tay ra, liều mạng quơ múa, giãy giụa.

 

Dư quang cô vẫn có thể nhìn thấy, mấy khuôn mặt đang vây xem trước đồ đựng trong suốt kia càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng kích động… Cô bỗng nhiên có suy nghĩ, không bằng chết đi như vậy, chết rồi không cần trả món nợ kếch xù 500 vạn, chết rồi không cần chịu tâm hồn bị hành hạ, chết… Có tính là trả mạng này cho A Lộc?

 

Có tính là… trả hết nợ?

 

Không, không đúng.

 

Nhĩ Hải, A Lộc, người thiếu nữ ôn nhu kia, dùng mạng của chính mình cứu cô, cũng không phải là muốn cô dùng phương thức như vậy để trả.

 

Giấc mộng Nhĩ Hải này còn chưa thực hiện, không thể… Từ bỏ!

 

Vì vậy, chỉ còn lại một tia khí lực, cô liền quơ múa tay, nện lên trên đồ đựng, há miệng “Cứu tôi… ục ục ục…”

 

Toàn bộ câu ‘Cứu tôi’ đều biến thành một chuỗi bọt khí, ục ục từ miệng của cô khạc ra, cứu… ục ục… Tầm mắt cô có chút mơ hồ, đột nhiên phát điên nện lên đồ đựng… Không cam lòng cứ chết như vậy!

 

Không phải đã nói, ba phút sẽ có người cứu cô ra ngoài sao?