Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 101




"Cố Liên Hảo, chúng ta ly hôn đi!" Nguyên Anh Hùng nắm lấy tay Liên Hảo, nói một cách rất bình tĩnh.

Liên Hảo ngạc nhiên, cô hé miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bây giờ mình có nói cái gì cũng đều có vẻ giả dối. Nhưng mà! Nước mắt lại tựa như chuỗi hạt châu bị cắt đứt dây, ào ào rơi xuống.

"Thật hỏng bét! Cố Liên Hảo đã biến thành một phụ nữ thích khóc nhè." Nguyên Anh Hùng thở dài, lấy tay lau nước mắt trên má cô.

"Hãy nghe anh nói, Liên Hảo, em không cần phải cảm thấy áy náy hay khó chịu gì cả, cho đến lúc này anh nghĩ anh vẫn là một người đàn ông đẹp trai độc nhất vô nhị, có khí chất, tao nhã và chính trực nhất thế giới này, đáng tiếc là người đàn ông tốt này lại không phải là người đàn ông mà em yêu."

"Em cũng yêu anh. Anh Hùng!" Liên Hảo úp mặt vào tay anh, nức nở.

"Anh biết, anh biết mà, Liên Hảo!" Nguyên Anh Hùng buồn bã: "Nhưng tình yêu mà em dành cho anh vĩnh viễn không có sự ghen tuông, một chút cũng không có."

Liên Hảo cũng buồn bã.

Nguyên Anh Hùng lấy lại giọng điệu nhẹ nhàng: "Em biết không? Cố Liên Hảo, ở thời điểm em không biết đã có hai người đàn ông vì em mà quyết đấu."

Liên Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nguyên Anh Hùng chậm rãi vươn tay ra nhéo mũi Liên Hảo, đem chuyện xảy ra ở trường đua ngày đó nói cho Liên Hảo nghe, cuối cùng, ngụy biện: "Cố Liên Hảo, anh phanh xe lại không phải vì anh sợ hãi, chính là vì anh cảm thấy Lan Đình Phương thích tự cho mình là đúng, trò chơi này quá mức ngây thơ, thật có lỗi với cái tên mà mẹ anh đã đặt cho anh, anh hùng không phải là nên oanh oanh liệt liệt sao?

Liên Hảo liều mạng gật đầu.

"Nhìn đi." Nguyên Anh Hùng ôm lấy nơi bị thương của mình, không khỏi có chút đắc ý: "Cuối cùng, không phải anh cũng đã có một màn oanh oanh liệt liệt rồi sao?!."

"Cố Liên Hảo, em cũng không nên vì vậy mà quá mức đắc ý, tự cho mình là cái đại mỹ nhân gì."

Liên Hảo vẫn còn đang gật đầu, giống như, trừ bỏ việc gật đầu ra thì cái gì cô cũng không làm được. Tiểu Long đúng là hiếu học, bé cũng bắt đầu bắt chước mẹ mình gật đầu, cả hai khuôn mặt đều trông thật ngớ ngẩn. Dường như có một cái gì đó trào lên trong trái tim của Nguyên Anh Hùng, và những cảm xúc bắt nguồn từ hàng ngàn sự bất lực, trong giây tiếp theo đã ngay lập tức biến thành chất lỏng trào lên khóe mắt.

Cái loại chất lỏng này hẳn có tên là nước mắt!

Nguyên Anh Hùng rũ mắt xuống, che đi đôi mắt ngấn nước của mình, anh đưa tay ra vuốt ve Tiểu Long, nhìn từ góc độ này, ánh mắt, bộ dạng của Lan Tiểu Long càng ngày càng giống ba nó, tin chắc là, sau khi lớn lên nhất định sẽ làm mê đảo một đám chàng trai đi?

"Liên Hảo, đi tìm anh ta đi, tuy rằng Lan Đình Phương không phải là một người đàn ông tốt nhưng anh ta lại là người rất yêu em." Nguyên Anh Hùng dồn hết sức mình nói ra câu nói này.

Liên Hảo trầm mặc không đáp.

"Mẹ anh cũng thật sự kỳ lạ. Tại sao bà lại đặt cho anh một cái tên như thế này?" Nguyên Anh Hùng tự giễu: "Hiện tại, anh nghĩ mẹ anh thật sự thần kỳ, anh không biết liệu có phải bà đã dự cảm được một ngày nào đó con trai của bà sẽ gặp được một người phụ nữ tên là Cố Liên Hảo hay không, sau đó gặp được một màn anh hùng cứu mỹ nhân."

"Cố Liên Hảo, anh hùng cứu mỹ nhân anh cũng đã làm xong rồi, vậy thì kế tiếp anh sẽ lại làm một màn anh hùng giúp người hoàn thành ước vọng."

Liên Hảo vẫn không có đáp lại.

"Cố Liên Hảo." Nguyên Anh Hùng nhếch miệng: "Nửa giờ trước, ở thời điểm chúng ta hôn nhau, Lan Đình Phương đã đứng ở ngoài cửa, anh nghĩ, lấy cái loại bụng gà con của người này thì hiện tại nhất định là đang rất tức giận đi?"

Liên Hảo gật đầu: "Đúng vậy! Anh ấy khẳng định là đang rất tức giận. Nguyên Anh Hùng, anh ấy làm nhiều việc như vậy, cứ để cho anh ấy nếm mùi đau khổ đi."

"Nếm mùi đau khổ?" Nguyên Anh Hùng mang theo ý cười nhìn người phụ nữ đang bất an này: "Em bỏ được sao?"

Liên Hảo lặng im.

"Đi tìm anh ta đi!" Nguyên Anh Hùng vỗ vỗ bờ vai cô, giống như một người thân, giống như một người bạn.

Nguyên Anh Hùng vểnh tai, lắng nghe tiếng bước chân kia từ chậm đến nhanh đến dồn dập, đến chạy đi, sau đó xa dần. Anh buồn bã, cúi đầu nhìn Tiểu Long. Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Long vuốt ve trên mặt anh, như thể bé cảm giác được sự bi thương này của anh, Nguyên Anh Hùng nhếch miệng cười.

Một trận tiếng bước chân dồn dập lại vội vàng vang lên, còn không có đợi Nguyên Anh Hùng ngẩng đầu lên, một hơi thở quen thuộc lại tiến về phía anh.

Đầu Liên Hảo gắt gao dán trên lưng Nguyên Anh Hùng."Anh Hùng, em vẫn chưa nói lời cám ơn với anh."

"Anh Hùng, em yêu anh, tuy rằng cái loại yêu này vĩnh viễn sẽ không có sự ghen tuông, nhưng anh chính là một cái xương sườn trong cơ thể của em."

Nguyên Anh Hùng gật đầu, lần này, anh không cố che giấu nước mắt của mình nữa, mặc cho nó chảy xuống.

Kể từ khi màn đêm buông xuống, Liên Hảo đều luôn tìm kiếm Lan Đình Phương, cô đến những nơi anh sẽ xuất hiện, gọi cho người biết anh có khả năng xuất hiện ở đâu. Liên Hảo lại đến Phong Lâm Viên, chờ ngay tại cửa. Cô đoán rằng có lẽ Lan Đình Phương kỳ thực luôn ở bên trong Phong Lâm Viên, chỉ là anh đang giận cô vì cô đã hôn Anh Hùng.

Không phải Anh Hùng đã nói rồi sao? Lan Đình Phương có chút bụng gà con.

Lúc một giờ sáng, Tú Cẩm tiễn khách ra về thì nhìn thấy Cố Liên Hảo đang đứng ở bên dưới ánh đèn neon, cúi đầu, chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Tú Cẩm đứng đó một lúc và nheo mắt lại, ở bên dưới ánh đèn neon sáng chói, người phụ nữ ấy trông giống như một đứa trẻ, có chút cố chấp, có chút lạc loài. Thông qua hình ảnh này, dường như Tú Cẩm có thể thấy được người phụ nữ trong câu chuyện bức thư trong chai kia, càng yêu càng thất bại, càng thất bại lại càng yêu, cuối cùng, cũng làm cảm động đến Chúa.

Trong lòng Tú Cẩm thở dài, bước về phía Cố Liên Hảo.

Liên Hảo được Tú Cẩm dẫn đến một ghế lô được trang trí theo tông màu chủ đạo là màu xanh lá, tường giấy là màu xanh nhạt, hoa văn màu vàng xa xỉ qua đôi tay của họa sĩ biến ảo thành một nhành táo dụ hoặc trong vườn địa đàng.

Lan Đình Phương đang ngồi ở trên quầy bar, cười như không cười, tư thái câu người, kề sát vào người anh là S tiểu thư với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, trong ghế lô có Khấu Gia Minh, Phòng Tổ Vọng, còn có một số gương mặt mà Liên Hảo không biết, bên người bọn họ là các tiểu thư khêu gợi A. B. C.

Liên Hảo đứng ở nơi đó, cau mày nhìn S tiểu thư, người gần như muốn trèo lên người Lan Đình Phương. S tiểu thư từ phía xa nâng ly rượu lên chào Liên Hảo, ánh mắt khiêu khích.

Nhóm người kia dừng lại sự hưởng thụ của mình, bắt đầu chờ xem cuộc vui, tất cả họ đều tập trung nhìn vào Liên Hảo.

Liên Hảo bước từng bước một về phía Lan Đình Phương, ngừng ở trước mặt anh, bọn họ chỉ cách nhau vài bước.

S tiểu thư ăn mặc gợi cảm, cực kỳ thiếu vải, không chỉ có như vậy, cô ta còn đem bộ ngực to đùng của mình ép sát vào người Lan Đình Phương. Nghĩ đến lời khen ngợi của Lan Đình Phương dành cho bộ ngực lớn, Liên Hảo không thể bình tĩnh thêm được nữa, cô giơ tay lên chỉ.

"Đình Phương, đừng để mùi nước hoa của cô ta bám vào quần áo của anh, em không thích."

Lan Đình Phương thờ ơ hớp một ngụm rượu, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày: "Mọi người nói đi?"
Ngoại trừ Khấu Gia Minh và Phòng Tổ Vọng, những người còn lại dường như đang xem một khúc biến tấu, đám phụ nữ cười một cách nũng nịu, S tiểu thư thì lại càng trắng trợn hơn, cô ta cười khanh khách không ngừng, một tay cô ta khoát lên vai Lan Đình Phương, khe khẽ nói nhỏ ở bên tai anh, cũng không biết là đang nói cái gì đó mà Lan Đình Phương nghe rất chuyên chú.

Liên Hảo bước đến kéo bàn tay đang đặt trên vai Lan Đình Phương của S tiểu thư ra: "Tiểu thư, xin hãy hiểu rõ tình hình một chút, người đàn ông này đang giận tôi. Cô, hiện tại chính là cái gọi là vật hy sinh, vật hy sinh.."

"Vật hy sinh?" Hai gò má S tiểu thư đỏ bừng: "Cô cũng dám nói tôi là vật hy sinh? Đình Phương, anh nói cho bạn gái cũ của anh biết đi, hiện tại, đến cùng thì em có phải là vật hy sinh hay không?"

Bạn gái cũ? Liên Hảo cũng không biết từ khi nào mình đã biến thành bạn gái cũ, trước kia là vợ cũ, bây giờ là bạn gái cũ.

"Đình Phương." Liên Hảo tức giận: "Em thật sự trở thành bạn gái cũ rồi sao?"

"Có lẽ đi, ai biết được?" Thái độ của Lan Đình Phương rất tự nhiên, vô cùng bàng quan.

"Được, được..." Liên Hảo vỗ vỗ mặt, bước đến gần Lan Đình Phương hơn một chút, trầm giọng: "Đình Phương, em.. Em và Anh Hùng không phải như anh nghĩ, em.. Chúng em..."

"Chúng em?" Lan Đình Phương gật gật đầu: "Được, được lắm, chúng em, là chỉ em cùng Nguyên Anh Hùng còn có Tiểu Long đi. Được, rất được. Bây giờ một nhà ba người các người cuối cùng cũng đã được đoàn tụ, tôi cũng nên rút lui rồi.."

"Không phải, không phải.. Đình Phương, anh hãy nghe em nói, bây giờ anh ra ngoài với em, em có lời muốn nói với anh." Liên Hảo lôi kéo tay Lan Đình Phương.

Lan Đình Phương hất mạnh tay Liên Hảo ra, quay người lại, cúi đầu, kéo người ngồi ở bên cạnh vào lòng, áp môi mình lên.

Người ở trong ghế lô bắt đầu reo hò, huýt sáo và la hét.

Lan Đình Phương vốn chỉ nghĩ là lướt sơ qua thôi, nghĩ đến một màn nhìn thấy ở bệnh viện, trong lòng anh lại bắt đầu nổi nóng, Cố Liên Hảo không có đẩy Nguyên Anh Hùng ra, tay cô còn nắm lấy vạt áo của anh ta.

Trong khi Lan Đình Phương vẫn còn đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ không thể nào so sánh được, môi S tiểu thư giống như keo áp lên, anh hung hăng đẩy cô ta ra, phun nước bọt xuống đất. Người phụ nữ nhân này đói khát đến vậy sao?

Phun nước bọt xong, trước tiên Lan Đình Phương muốn tìm kiếm bóng người kia, bây giờ anh hối hận muốn chết rồi, nhưng trước mắt vậy mà lại không có một bóng người.

"Cô ấy đâu?" Lan Đình Phương suy sụp.

Dường như mọi người cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị lúc này, không ai dám hé răng, chỉ dè dặt chỉ tay về phía cửa.

"Vì sao các người không cản cô ấy lại, vì sao lại để cô ấy đi?" Lan Đình Phương càng suy sụp hơn, nói cũng không thèm suy nghĩ: "Đã trễ thế này, một người phụ nữ như cô ấy, còn là một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như vậy, nếu.."

Mọi người đồng loạt nhìn nhau, trong ánh mắt đều biểu hiện một loại nghi hoặc, người phụ nữ kia xinh đẹp sao? Người phụ nữ kia có gợi cảm sao?

Khấu Gia Minh và Phòng Tổ Vọng nhìn nhau lắc đầu, Lan Đình Phương lại biến thành Shrek rồi.

Lan Đình Phương cầm chìa khóa xe bên cạnh lên, chạy đi, tay lại bị kéo lại, đôi mắt của người phụ nữ sáng rực: "Đình Phương, anh đi đâu?"

Lan Đình Phương phủ tay lên trán, không kiên nhẫn, anh sắp xếp lại đầu óc của mình:

"Thi tiểu thư, cô không nhìn rõ tình hình như thế nào trong vài phút vừa qua sao? Cô thật sự không biết tình huống đó là gì? Người phụ nữ vừa rồi nói đúng, cô là người mà tôi dùng để chọc giận cô ấy. Cô có hiểu không? Hiểu không hả?"

"Đình Phương.." Người luôn lấy những người đàn ông giàu có đẹp trai đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, S tiểu thư, sao có thể chấp nhận việc mình trở thành một tấm bia đỡ đạn. Cô ta quấn chặt lấy anh: "Đình Phương, mấy ngày nay, không phải chúng ta vẫn đang rất tốt sao?"

Lan Đình Phương càng không kiên nhẫn, chỉ chỉ bộ ngực của cô ta: "Thi tiểu thư, đừng ép tôi dùng vai ném tôi, tôi sợ ngực cô sẽ vỡ ra."

Vừa nghe đến ném qua vai, vừa nghe đến vỡ ngực, S tiểu thư vội vàng buông lỏng tay ra. Vừa mới nới tay ra, Lan Đình Phương đã lao ra ngoài như một cơn gió.

Sau khi Lan Đình Phương đi được năm phút, Khấu Gia Minh hắc hắc nở nụ cười, chỉ vào truyền hình cáp trong ghế lô được kết nối với camera lắp đặt ở nhà để xe, cười toe toét: "Mọi người có muốn xem một số chuyện thú vị không?"