Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Bởi vì trong truyện gọi là Tiểu o tiểu A thôi cho nên từ chương này tiểu O-Hà Nhan. Đại A-Hà Bạch. Thật ra thì tên của Đại A là Chung Quyền nên tùy chỗ mình sẽ đổi tên đan xen cho phù hợp.
----------------------
Hà Nhan còn đem quần áo của Hà Bạch kéo tới, đặt ở trên eo mình, tựa như làm như vậy, là có thể giống như trước kia được hắn ôm vào giấc ngủ.
Hà Nhan lại bình bình ổn ổn trải qua mấy ngày, nhưng khả năng kỳ phát tình của cậu lại sắp tới, gần đây tuyến thể của cậu luôn dễ dàng bị nóng lên.
Cậu uống một lượng thuốc mạnh, kết quả trong quá trình đi làm, bởi vì tác dụng phụ của thuốc cậu bị ngất đi, được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cậu, kiến nghị cậu nên dừng uống thuốc một đoạn thời gian.
Bác sĩ đưa cho Hà Nhan một tấm danh thϊếp, Omega nếu không thể dùng thuốc sẽ đến nơi đó.
Loại viện điều dưỡng như thế này phần lớn sẽ dùng dụng cụ, còn một bộ phận khác là do Alpha đã sử dụng các biện pháp tránh thai phục vụ.
Nếu chọn được Alpha phục vụ, phí dịch vụ rất cao.
Càng nhiều người có khuynh hướng lựa chọn dụng cụ.
Hà Nhan nhận lấy danh thϊếp, trong lòng có điểm buồn khổ mà nghĩ, Hà Bạch vẫn là không chịu ôm cậu.
Hà Bạch đối với cậu không có du͙🇨 vọиɠ.
Những lúc Hà Nhan muốn gần gũi với hắn, Hà Bạch sẽ từ trong tầm mắt của cậu biến mất không thấy.
Mất tích một hai ngày sau, Hà Nhan khóc lóc cầu xin Hà Bạch trở về, sẽ không bao giờ dám đưa ra yêu cầu này nữa.
Hà Nhan đưa Nhị Nguyệt đến nhà của bạn cậu, cậu đến viện điều dưỡng lựa chọn loại dùng dụng cụ, bị tra tấn hết mấy ngày, cuối cùng mới chật vật vượt qua kỳ phát tình.
Kỳ phát tình sau khi kết thúc, bạn của Hà Nhan liên lạc với cậu, chở cậu đi làm, đem cậu đưa đến bãi đỗ xe dưới công ty.
Hà Nhan nói một tiếng cảm ơn với bằng hữu, tay chân nhũn ra mà từ trên xe bước xuống, đỡ eo đi đến thang máy.
Trên đường, cậu lại gặp Chung Quyền.
Lần này chỉ có một mình hắn, hắn cầm một phần văn kiện, bộ mặt nghiêm túc mà nhìn thang máy.
Hà Nhan muốn đi thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên, thì nhất định phải đi ngang qua Chung Quyền.
Cậu không muốn đối mặt với Thái Tử gia.
Hà Nhan ở viện điều dưỡng tiếp nhận tin tức tố rót vào, loại tin tức tố ấy là bắt chước hương vị của Hà Bạch.
Vì thế ở trong mắt Chung Quyền, toàn thân của Hà Nhan, đều là hương vị của dã nam nhân.
Thời điểm đi đường hai chân còn muốn khép không được, đỡ đỡ cái eo mà đi.
Thần sắc của Hà Nhan lộ ra vẻ suy yếu, nếu cẩn thận, còn có thể ngửi được mùi thạch lưu hương nhạt nhẽo từ trên người của cậu.
Cũng không biết lý do vì sao, hỏa khí của Chung Quyền đột ngột bùng lên.
Hắn đông cứng dời đi tầm mắt, kết quả thời điểm đi ngang qua hắn, Hà Nhan té ngã một cái, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Chung Quyền khom lưng bắt lấy tay của cậu, có chút thô bạo mà đem Hà Nhan túm lên.
Nhẫn nhịn, phải nhịn xuống, lấy ra khăn tay phủi phủi đầu gối cho Hà Nhan.
Thái Tử gia nói: "Alpha nhà cậu sao lại thế này, vô dụng như vậy , vừa qua khỏi kỳ phát tình, vậy mà cũng cho cậu đi làm?"
Hà Nhan nhẹ giọng cảm ơn, sau đó lùi lại một bước, đem tay mình từ trong lòng bàn tay của Chung Quyền tránh ra.
Chung Quyền nhìn nhìn tay chính mình, lại xem nhìn Hà Nhan, nhướng mày nói: "Cậu ghét bỏ tôi?"
Hà Nhan cũng không nhìn lại hắn: "Không có......"
"Chỉ là tôi đã có trượng phu, chồng của tôi... không muốn trên người tôi có hương vị của Alpha khác."
Chung Quyền cười cười: "Woaa, là vậy sao, chồng của cậu e rằng cũng là một tên Alpha ung thư yếu sinh lí đi." *Sao biết hay dzay cha nụi ('⊙ω⊙')*
Hà Nhan tính cách mềm yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất luận kẻ nào nói Alpha của cậu không tốt.
Hà Nhan nghiêm túc mà nhìn về phía Chung Quyền, nói: "Anh không biết chồng tôi, không được nói anh ấy như vậy."
Chung Quyền bị cậu phản bác lại một câu, thầm cãi lại, nhưng xem sắc mặt của Hà Nhan, vẫn là ngậm ở trong miệng, nửa ngày cũng không nói ra được.
Thật giống như một loại bản năng, thân thể ngăn cản hắn nói chuyện.
Thật là kì quái......
Hà Nhan nhìn cái khăn trong tay Chung Quyền, cuối cùng vẫn là cảm ơn đối phương vừa mới đỡ cậu, còn cho cậu mượn khăn tay phủi phủi đầu gối.
Chung Quyền phát giác tầm mắt của cậu, hừ một tiếng: "Như thế nào, muốn hỏi tôi cái khăn này phải làm sao, giặt sạch sau đó trả tôi?"
Hà Nhan thành thật mà lắc đầu: "Không biết tẩy như thế nào."
"Cũng đền không nổi."
Chung Quyền hết chỗ nói luôn, cảm thấy Hà Nhan giống như một cái kịch bản, chỉ nói tới nói lui có bao nhiêu đó.
Rốt cuộc là ai đã phái bé Omega này tới, hắn thật sự không tin bé Omega này trùng hợp tên Hà Nhan.
Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, trên tay hắn đã khắc bốn chữ.
Trong tiềm thức hắn vẫn nhớ rõ đây là do chính hắn lưu lại, mà ở một chỗ trống trong trí nhớ, lại căn bản vô phương nhớ tới Hà Nhan là ai.
Nhưng hắn đại khái biết Nhị Nguyệt là có ý nghĩa gì.
Trong trí nhớ của hắn, ký ức như dừng lại vào tháng hai.
Gần như hắn đã ném đi một năm ký ức đó.
Ai cũng không biết Hà Nhan là ai, bao gồm cha mẹ hắn.