Edit: Ly_xciv
Tác giả: Trì Tổng Tra
Tiểu hài tử khóc nức nở cơ hồ khiến tâm can Hà Nhan muốn vỡ nát.
Rốt cuộc, Hà Nhan vẫn ngừng lại không chạy nữa, mỗi bước đi lúc này của cậu, càng lúc càng chần chờ.
Hà Nhan đứng ở một góc cầu thang, ôm hài tử rơi nước mắt, cậu nhẹ nhàng dỗ dành con của mình : “Bé ngoan, đừng khóc nữa, chú ấy không phải ba ba đâu.”
Nhị Nguyệt không ngừng lắc đầu, thậm chí còn đạp loạn hai cái chân nhỏ, không muốn để Hà Nhan ôm.
Mặc dù chỉ cùng người kia thân cận mấy ngày, Nhị Nguyệt cũng đã hoàn toàn đem hắn nhận làm ba ba.
Hà Nhan nghĩ thầm, trẻ con không sai, có sai hay không chính là người lớn.
Cậu hiện tại cũng đã làm ra một chuyện vô cùng sai trái, cứ cho rằng người kia là tội phạm lừa đảo, cậu cũng không nên đem hắn đánh thành như vậy sau đó bỏ đi.
Huống chi……Hà Nhan đã đánh dấu hắn, đó là sự thật.
Hà Nhan ôm hài tử quay trở về, bước chân cậu càng lúc càng nhanh.
Thời điểm đẩy cửa ra, người trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh.
Hà Nhan hít sâu một hơi, đem Nhị Nguyệt thả lại trên giường, sau đó lấy núʍ ѵú cao su nhét vào trong miệng bé, nhẹ giọng nói: “Nhị Nguyệt ngoan, đừng không khóc nữa, ba sẽ cứu thơm thơm.”
Hà Nhan gọi 120, sau đó lấy gương sơ cứu trong nhà tạm thời cầm máu cho Chung Quyền, lại gọi điện thoại cho bạn cậu, nhờ y qua đón Nhị Nguyệt chăm sóc một thời gian bởi vì có khả năng cậu sẽ bị người ta bắt vì tội cố ý gây thương tích.
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Hà Nhan đi theo Chung Quyền lên xe.
Khi Chung Quyền tỉnh lại, trong khoảng không mông lung, hắn chỉ có thể thấy một chiếc áo lông màu hồng nhạt, còn có mùi thạch lựu dễ ngửi, người đó theo sát cầm chặt tay hắn.
Sau đó, hắn lại tiếp tục hôn mê.
Lúc đưa đến bệnh viện, trước khi đẩy vào phòng cấp cứu, hộ sĩ hỏi cậu Chung Quyền còn bị thương chỗ nào nữa hay không.
Hà Nhan lúc đó nói không biết, khả năng là có, bởi vì quần áo Chung Quyền đều đã bị máu làm cho thấm ướt.
Hộ sĩ nhanh chóng quyết định, y cởi ra chiếc áo của Chung Quyền, làm cơ thể hắn lúc này hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Hộ sĩ tìm kiếm miệng vết thương trên người Alpha, lại phát hiện Omega vừa rồi vẫn còn bình tình đứng ở mép giường lại đột nhìiên bắt lấy cánh tay của Alpha, vẻ mặt cậu không thể tin được mà nhìn chầm chập vào cánh tay hắn.
Hộ sĩ dựa theo hướng của cậu liếc mắt nhìn qua, phát hiện trên cánh tay Alpha có một vết sẹo dữ tợn, nhưng vết thương có vẻ đã cũ bởi vì miệng vết thương đã sớm khép lại.
Vết sẹo thoạt nhìn giống với kí tự "Hà Nhan, Nhị Nguyệt."
Hộ sĩ từ trong túi Chung Quyền móc ra một chiếc ví và một chiếc điện thoại rồi giao cho Hà Nhan, sau đó y kêu đồng sự, đem Alpha đẩy vào phòng cấp cứu.
Hà Nhan đuổi theo vài bước, rốt cuộc ngừng lại.
Hà Nhan cầm chiếc ví trên tay, run rẩy mở ra.
Đúng như suy nghĩ của cậu, bên trong có một cái giấy chứng minh thân phận.
Mặt trên là ảnh chụp, họ tên của Chung Quyền.
Trong nháy mắt kia, cậu đột nhiên nhớ đến đoạn hồi ức mà mình đã quên.
“Cậu cũng tên Hà Nhan sao?”
“Hà trong Sơn Hà, nhan trong Nhan Sắc hả?”
“Vậy cậu biết tôi không?”
“Hà Nhan của tôi hẳn cũng là Omega, nhưng tôi đã lạc mất em ấy. Có lẽ em ấy hiện tại cũng giống như cậu. Nếu…… cũng có người giống tôi có thể giúp em ấy một chút, thì tốt rồi.”
“Như vậy em sẽ không bao giờ tìm không thấy anh, bất luận như thế nào.”
“Anh vĩnh viễn là của em.”
“Tóm lại, em cắn anh một cái phải chịu trách nhiệm với anh cả đời, từ nay về sau, dù anh có không giống với hiện tại, cũng không phải Hà Bạch trong lòng em, trên người anh bị đánh dấu, em không thể bỏ rơi anh."
“Hà Nhan, anh thật sự đem hết thảy đều giao cho em, em không thể không cần anh."
“Hà Nhan, không cần bỏ rơi anh.”
Cậu…… Rốt cuộc làm cái gì?
Hà Nhan nắm chặt chiếc ví, trong đầu cậu lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Vì cái gì tội phạm cưỡиɠ ɠiαи lại biến thành Chung Quyền, hiện tại thật thật hư hư trở thành Hà Bạch.
Hà Bạch không phải đã chết rồi sao?
Nhưng Chung Quyền là Thái Tử gia, hà tất gì còn phải lừa cậu, người như hắn muốn Omega dạng nào mà không có?
Thái Tử gia như vậy còn sợ cậu rời đi, thậm chí còn không tiếc thay đổi gương mặt, để cậu đánh dấu, thậm chí…… Thái Tử gia từ lúc bắt đầu đã luôn muốn tìm Hà Nhan.
Hắn nói hắn không nhớ rõ Hà Nhan trông như thế nào.
Nhưng trên cánh tay hắn lại có vết sẹo dữ tợn như vậy.
Người bình thường sẽ làm như vậy sao?
Đem tên người hắn yêu và con của hắn khắc sâu vào trong da thịt.
...
Di động trên tay cậu rung lên, Hà Nhan hỗn loạn ấn nút nhận, thanh âm của người bên kia giường như rất có tinh thần.
Người nọ cho rằng người nhận điện thoại chính là Chung Quyền, hỏi hắn thuốc có phản ứng như thế nào.
Hà Nhan run rẩy hé môi, nhưng cho dù một cậu cũng không thể nói nên lời.
Người bên kia tiếp tục nói: “Đã sớm nói với cậu rồi, tác dụng phụ rất lớn, loại thuốc này không thể tùy tiện dùng bậy bạ được đâu.”
“Cậu nên thẳng thắng nói với người yêu cậu thì hơn, nói cậu sở dĩ diện mạo trước kia không giống như hiện tại đó là bởi vì đã từng uống thuốc này, huống chi bộ dáng cậu lúc này không phải càng đẹp trai hơn sao?”